Ô Mông Vân Du dựa vào địa hình quen thuộc và đủ loại ám khí đã chuẩn bị từ trước mà nhanh nhẹn lao xuyên qua rừng rậm như một con vượn khỉ linh hoạt. Hộ vệ Kiêu Vương phủ thấy đối phương càng chạy càng xa liền phất tay hạ lệnh binh sĩ giương cung nhắm bắn. Mưa tên đồng loạt bắn ra, bước chân Ô Mông Vân Du dường như vì vậy mà hơi lảo đảo nhưng không dừng, ngược lại còn lăn mình xuống một dốc núi.
Lần thứ hai chạy thoát không còn bóng dáng.
Liễu Huyền Triệt ở trong quân doanh nhận được tin Ô Mông Vân Nhạc bỏ mạng cũng thở dài một tiếng, rất lâu sau đó mới hạ lệnh: "Hỏa táng thi thể nàng đi, nếu chất độc trong người bị chôn xuống đất sợ khó tránh sinh ra độc cổ mới."
Liễu Nam Nguyện gật đầu: "Được."
Thiếu nữ bị Bạch Phúc giáo hủy hoại cả đời người cuối cùng hóa thành một đống tàn tro nhẹ nhàng bay theo gió rồi biến mất trong bốn phương tám hướng rừng rậm, từ nay về sau không còn chút dấu vết.
Nửa đêm, một trận mưa to giáng xuống khắp vùng Tây Nam, tiếng sấm sét ầm vang như muốn xé rách chân trời kéo cả vào trong mộng của Liễu nhị công tử, khiến y cả kinh giật mình một cái, ba ngàn thế giới cũng hóa thành cánh bướm bay loạn.
Lương Thú siết chặt cánh tay: "Tỉnh rồi à?"
Liễu Huyền An mơ mơ màng màng nhưng vẫn giữ nguyên tắc trả lời, không tỉnh, ta muốn ngủ thêm một lát nữa.
Lương Thú cúi đầu cọ cọ cằm vào người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-lon-co-chon-quay-ve/2188409/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.