Dưới những đợt tấn công vũ bão của quân đội Tây Nam, phiến rừng rậm này tựa như một cái sàng rách thủng lỗ chỗ, tín đồ Bạch Phúc giáo bị rửa trôi tan tác khắp nơi, toàn bộ trạm canh gác bị đánh bại, đàn thú dữ hung mãnh bị cung nỏ khổng lồ bức lui, tấm lưới kỳ hoa dị thảo kịch động dựng giữa các khe núi cũng bị Khổ Hựu nhổ sạch, dầu hỏa trút xuống như thác, "phừng" một tiếng, lửa đỏ dấy lên cao tận trời!
Tiếng kêu la thảm thiết không dứt bên tai, Liễu Huyền An đi theo đội ngũ chỉ huy chuyển dời thương binh ra khu vực an toàn phía sau. A Ninh nói: "Công tử nên đi qua chỗ Vương gia đi, nơi này ta sẽ sắp xếp thỏa đáng."
"Được." Liễu Huyền An giao gói thuốc trên tay cho cậu, mình thì xoay người lên ngựa, hỏi người bên cạnh, "Bây giờ Vương gia đang ở đâu?"
"Ngọc Thương Bình." Ngự tiền thị vệ nói, "Ở phía nam, giữa đường có một phiến rừng rậm khá nguy hiểm, nếu muốn vượt xuyên qua thì phải cố gắng chú ý an toàn."
Liễu Huyền An hạ lệnh: "Cứ đi xuyên qua rừng rậm, tiết kiệm thời gian."
Chiến mã màu trắng chở theo y tung bốn vó nhẹ nhàng lướt qua dây leo cổ thụ trong rừng rậm, ngự tiền thị vệ theo sát phía sau. Đoàn người càng đi, sương mù chướng khí trong núi càng thêm dày đặc, các loại trùng độc chuột kiến bò lúc nhúc trên từng phiến lá, rắn độc cuộn mình chờ chực trên ngọn cây, há miệng để lộ nọc độc nhầy nhụa đặc quánh, vốn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-lon-co-chon-quay-ve/2188405/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.