Liễu nhị công tử nói muốn đưa Vương gia đi trốn.
Bệnh nan y đến mức nào mới cần thời gian khám chẩn dài dòng như thế. Lương Thú ngồi nửa ngày lưng đau eo đau càng nhàm chán hơn, định đứng lên ra ngoài sân trêu con chim tiếp, lại sợ nó mở miệng ra tiếp tục niệm "Thời bình phải nghĩ đến thời loạn, tiết kiệm phòng xa" can trên gián dưới, đành gọi tiểu nha hoàn vào thăm dò: "Lão gia nhà ngươi bị bệnh nghiêm trọng lắm à?"
Tiểu nha hoàn cung kính trả lời: "Bệnh không nặng, nhưng tuổi tác đã cao nên quá trình chẩn trị hơi phiền toái, lần trước Trương thái y đến nhà xem bệnh, ước chừng cũng phải châm cứu hết ba canh giờ."
Lương Thú biết vị Trương thái y này, tốc độ xem bệnh vô cùng nhanh, ngày xưa từng chữa trật khớp tay cho hắn một lần, thủ pháp quả thật có thể so với kiếm khách vô ảnh. Nếu đến cả người đó còn phải xem bệnh đến ba canh giờ, đổi thành sâu lười vừa lười vừa chậm nhà mình, chẳng phải sẽ mất luôn ba ngày sao?
Nghĩ đến đây Kiêu Vương điện hạ lại nhức đầu, lão già đó làm quan trong triều nói nhiều thì thôi đi, bây giờ đã từ quan vẫn có bản lĩnh khiến mình khó thở, đúng là khó hiểu muốn chết.
Nhưng thật ra lúc này tâm tình Lữ lão đại nhân cũng không thư thái chỗ nào, ông ta tự nhận mình trung hậu nhân nghĩa cương trực công chính, cũng thật sự lấy tám chữ này làm châm ngôn mà đứng thẳng lưng trên triều đường mấy chục năm, phụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-lon-co-chon-quay-ve/2188392/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.