Màn đêm buông xuống. Nhịp sống sôi động của thành thị, dòng xe cộ qua lại nhộn nhịp, người qua lại tấp nập không còn nữa. Sở Từ đứng ở công viên phía đối diện hơn mười phút, đã ăn hai thanh kẹo cao su nhưng vẫn không đủ dũng khí tiến vào. Anh cảnh viên đứng gác chịu không nổi, đứng nói với người bên cạnh mấy câu rồi đi về phía Sở Từ. “Từ ca, anh mà không chịu vào thì cô ăn hết bữa tối luôn đó!” Anh cảnh vệ Tiểu Cao mỉm cười nhìn Sở Từ. Ọc… ọc… Sở Từ tính nói với cậu ấy không phải anh về ăn chực cơm nhưng cái bụng đói đã phát lên những tiếng ùng ục kháng nghị. Sở Từ đành nuốt lời tính nói vào miệng, cười cười nhìn Tiểu Cao: “Bây giờ về nè!” “Khà khà… Hôm nay cô làm món vịt quay sa tế…” Tiểu Cao thân hình nhỏ bé, ngăm đen, trông như con quạ nhỏ, đôi mắt to tròn nhìn Sở Từ. Ọc… ọc… chiếc bụng đói không ngừng réo gọi. Sở Từ nhổ bã kẹo vào thùng rác, đút tay túi quần đi về hướng đại viện. Mặt mũi gì chứ, ăn no rồi tính. “Từ ca đi chậm thôi, trời tối đường trơn!” Tiểu Cao nói vọng sau bóng lưng của Sở Từ. Sở Từ nghe thấy mặt tối sầm lại, tên nhóc này hai năm không gặp cánh cứng rồi… *** Hàn Khiêm học sau Sở Từ hai khóa, học khoa tâm lý học tội phạm nhưng trong lúc phá án đều dựa theo lối truyền thống là chính, phác họa tâm lý tội phạm chỉ là phụ. Trời gần sáng, mọi người trong đội cũng đã về gần hết, Hàn Khiêm mở máy vi tính, bật đèn bàn, đứng dậy tắt đèn văn phòng, quay lại chỗ ngồi mở quyển Kim Các Tự mới mua hồi chiều ra đọc. Không chỉ có anh ấy, mà hầu như toàn người trong cảnh đội đều sùng bái Sở Từ. Hàn Khiêm mở sách, bắt đầu xem thật kỹ. Anh ấy tin khi Sở Từ nói anh đọc, nhất định có nguyên nhân của nó. Quyển tiểu thuyết này tầm một trăm năm mươi ngàn từ, nội dung chính kể về một cậu bé bị tật nói lắp bẩm sinh, tính cách quái gở và tự ti sống trong một thôn núi hẻo lánh, từ nhỏ cậu luôn bị ba mình tiêm vào một câu nói “Trên đời này không có gì sánh bằng chùa Kim Các”. Sau đó, cậu ta xuất gia tại chùa Kim Các, suốt ngày cậu ta chỉ mê mẩn vẻ đẹp của nó, ảo tưởng rằng sẽ được cùng thiêu chết với ngôi chùa này trong ngọn lửa của chiến tranh. Chiến tranh kết thúc, ước mơ này của cậu ta cũng không thành hiện thực, cậu đành lấy đuốc thiêu rụi ngôi chùa. Hàn Khiêm đọc suốt một đêm, rồi ngủ gục trên mặt bàn lúc nào không hay. Sau đó, hình như Hàn Khiêm cũng gặp được ngôi chùa đẹp như chùa Kim Các, trái tim anh ấy đập nhanh hơn, dòng máu nóng sôi trào. Anh ấy muốn nắm giữ lấy nó, muốn độc chiếm nó. Anh ấy chạy về phía nó, chỉ muốn sống mãi bên cạnh nó. Ấy vậy mà, chùa Kim Các phát ra ánh hào quang, dường như mọc thêm đôi cánh, cứ mỗi khi anh ấy đến gần một bước, Kim Các lại rời xa anh một bước. Anh ấy cố gắng chạy, rốt cục cũng chạy đến phía dưới chùa, anh ngẩng đầu nhìn ngôi chùa Kim Các lóng lánh ánh sang, đột nhiên từ trong thâm tâm phát ra một tiếng nói rất nhỏ. Bên tai văng vẳng: “Đốt nó, đốt nó!” Sau đó trên tay lập tức xuất hiện một cây đuốc, anh ấy muốn hét lên là không được, nhưng bàn tay anh ấy vô thức di chuyển, cây đuốc nhen lửa đốt cháy chùa Kim Các, vẻ đẹp cực hạn của thế gian bỗng chốc lụi tàn theo ngọn lửa. Lý Linh Ninh vỗ nhẹ vào gay Hàn Khiêm, “Poker, cậu ở đây cả đêm sao?” Hàn Khiêm bị Lý Linh Ninh đánh tỉnh giấc, anh ấy bối rối gần một phút, đôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Khóe mắt anh có dòng chất lỏng chảy xuống, Hàn Khiêm đưa tay lên lau, trên ngón tay thấm đẫm nước mắt. “Ối chao, Poker của chúng ta sao lại khóc??? Ai bắt nạt cậu, chị đây báo thù cho cậu!” Lý Linh Ninh ôm lấy vai của Hàn Khiêm. Hàn Khiêm sững người, trong đầu nảy ra một suy nghĩ nào đó, anh ấy lập tức cầm quyển Kim Các Tự bằng tiếng Nhật của Phạm Thừa lên, đọc dòng ghi chú mà Phạm Thừa đã viết, dừng lại tại một đoạn ghi chú của Phạm Thừa: - ---- Trong cuộc sống, cái khoảnh khắc hóa thân thân vĩnh cữu thường làm chúng ta say sưa ngây ngất; nhưng Kim Các Tự thừa hiểu rằng một khoảnh khắc như thế chẳng có ý nghĩa gì nếu đem so với những gì đã xảy ra khi vĩnh viễn hóa thân thành một khoảnh khắc như chính ngôi chùa đã làm lúc này. Chính vào những lúc như thế này mà sự hiện hữu vĩnh viễn của cái đẹp mới thực sự làm tắc nghẽn cuộc đời và đầu độc cuộc đời chúng ta. Cái đẹp trong khoảnh khắc cho ta nhìn thấy thường vô hiệu đối với chất độc như thế. Chất độc sẽ nghiền nát và tiêu hủy nó ngay tức khắc và cuối cùng phơi bầy chính cuộc đời ra dưới ánh sáng nhợt nhạt của diệt vong. (Đoạn trích trong Kim Các Tự - bản dịch Đỗ Khánh Hoan) “Đội trưởng tới chưa?” Hàn Khiêm nắm lấy vai Lý Linh Ninh kích động. Lý Linh Ninh gật đầu, còn chưa hiểu phản ứng thoắt vui thoắt buồn này của Hàn Khiêm. Hàn Khiêm cầm quyển tiểu thuyết chạy nhanh đến phòng làm việc của Sở Từ. Anh ấy đã biết được Phạm Thừa chết thế nào rồi. Anh ấy bừng bừng sức sống chạy vọt vào phòng Sở Từ, gương mặt trầm ổn thường ngày lộ ra nét hưng phấn hiếm thấy. “Nhìn ra được vấn đề?” Sở Từ cầm bình tưới, tưới lên hai chậu cây đặt ở bệ cửa sổ. Mấy loại cây mọng nước này sức sống thật đáng nể, anh đi gần hai năm vẫn tươi tốt. Hàn Khiêm hai mắt sáng rỡ nhìn Sở Từ, quả nhiên không hổ danh là đội trưởng mà anh ấy sùng bái. “Nói tôi nghe cậu đã phát hiện ra được vấn đề gì rồi?” Sau khi tưới xong, Sở Từ nhấc từng chậu mang ra nơi khuất nắng, ánh mặt trời gay gắt chúng sẽ chịu không nổi. Hàn Khiêm mở quyển sách nhuốm máu, lật ra trang có đoạn ghi chú vừa rồi, sắp xếp lại câu chữ trong đầu rồi nói: “Em còn nhớ con trai của Phạm Thừa, Phạm Giang Viễn từng nói Phạm Thừa là người si mê dòng nhạc cổ điển, giấc mơ đời ông chính là phục hưng được dòng nhạc này… Chuyện này quả thực khá giống với vị tiểu tăng trong quyển tiểu thuyết Kim Các Tự. Cái kết câu chuyện vị tiểu tăng phóng hỏa chùa Kim Các, Phạm Thừa nhảy lầu kết thúc sinh mệnh. Sở Từ mỉm cười, anh đưa ra phản bác: “Suy luận của cậu chỉ có thể nói rõ Phạm Thừa vì đọc quyển tiểu thuyết này nên nảy sinh tâm trạng tiêu cực dẫn đến tự sát, không thể chứng minh được ông ta bị giết.” “Trong tâm lý học có đề cập đến một hành vi thông qua ám thị để điều khiển một người, khiến tiềm thức người ấy không ngừng sản sinh ảnh hưởng, từ đó thay đổi tính cách và cá tính của chính mình. Đội trưởng, rất có thể hung thủ đã thông qua một ám thị một khoảng thời gian dài khiến Phạm Thừa nhảy lầu tự sát.” Hàn Khiêm nêu ra ý kiến của mình. Sở Từ đặt bình tưới sang một bên, ngồi xuống, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn mấy lần, nhìn Hàn Khiêm rồi hỏi: “Theo cậu tiếp theo chúng ta nên điều tra theo phương hướng nào?” Hàn Khiêm ngẫm nghĩ một lát rồi tự tin đáp: “Nếu hung thủ dựa vào hành vi ám thị một khoảng thời gian dài, như vậy hắn nhất định từng tiếp xúc với nạn nhân, có tiếp xúc chứng tỏ phải có người chứng kiến. Chỉ cần điều tra mối quan hệ giao tế của Phạm Thừa chúng ta sẽ tìm ra được người này. Sở Từ gật đầu. “Vậy đội trưởng, bây giờ em lập tức đi điều tra.” Hàn Khiêm vô cùng kích động, chỉ cần tra ra được mắt xích của Phạm Thừa, những vụ mưu sát trước đó cũng có thể tìm ra được chân tướng. Nhìn đàn chim cút của anh vỗ cánh, bộ dáng muốn tập bay trong lòng Sở Từ mừng mừng tủi tủi. Đám chim non của anh rốt cục cũng trưởng thành rồi, cuối cùng sẽ bỏ anh tìm lấy bầu trời thuộc về riêng mình. Tuy nhiên, hiện tại chim cút vẫn là chim cút, trong “lãnh địa” của anh, dĩ nhiên vẫn phải quy phục anh. “Trực tiếp đến tìm hội đọc sách, có thể hung thủ không là người trực tiếp đề cử quyển sách Kim Các Tự này cho Phạm Thừa mà là một người khác.” Sở Từ nhắc. Từ lời miêu tả của Phạm Giang Viễn, Phạm Thừa là một người gàn bướng, si mê nhạc cổ điển, nghiêm khắc, chỉ thích ở trong nhà. Một người có tính cách như vậy vòng giao tế xã hội chắc chắn có giới hạn, việc điều tra cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Hàn Khiêm hiểu được ý của Sở Từ: “Dạ vâng thưa đội trưởng!” * Đúng như Sở Từ suy đoán, phạm vi giao tế của Phạm Thừa rất nhỏ hẹp. Ngoài mấy người liên quan đến âm nhạc thì cuối tuần chỉ tham gia vào Hội Đọc Sách ở tầng 20 cao ốc Quốc tế ở thành phố Lô. Hội đọc sách này có tên đầy đủ là “Hội Giao Lưu Đọc Những Tác Phẩm Kinh Điển Của Thế Giới” do vợ tổng giám đốc công ty TNHH Khoa học Kỹ Thuật Phượng Ngô, bà Tống Ngọc bỏ vốn ra thành lập. Những người tham gia đều là những người có danh tiếng trong một ngành nghề nào đó, có thẻ hội viên và quy định riêng. Chỉ có hội viên trong hội đề cử mới có thể gia nhập được hội này, đây được coi như một hoạt động của giới thượng lưu. Chính vì lẽ đó đến tận bây giờ chỉ có tổng cộng 54 hội viên. Hội đọc sách có người quản lý riêng, thuê một văn phòng mấy ngàn mét vuông cung cấp cho hội viên sử dụng. Mỗi quý hội đọc sách đều có một chủ đề, sau đó mọi người sẽ đề cử một tác phẩm kinh điển xung quanh chủ đề này. Hàn Khiêm và Lý Linh Ninh đến tìm nhân viên quản lý của hội tiến hành điều tra. “Mỗi quý chúng tôi có chủ đề khác nhau, ví dụ như quý này là Văn học Nhật Bản thế kỷ 19-20.” Nhân viên quản lý nói. “Vậy cô có biết hội viên nào đề cử tác phẩm Kim Các Tự của tác giả Yukio Mishima không?” Hàn Khiêm hỏi. Cô nhân viên khẽ mỉm cười, ưỡn ngực hỏi ngược lại: “Đồng chí có biết tứ đại văn hào của Nhật ở thời kỳ này không?” Hàn Khiêm chỉ đọc sách về tâm lý học tội phạm, làm gì học về văn học Nhật Bản nên anh ấy lắc đầu: “Không biết!” Cô ta nói tiếp: “Tứ đại văn hào thời kỳ này là Yukio Mishima, Soseki Natsume, Yasunari Kawabata và Osamu Dazai. Các hội viên trong hội dĩ nhiên cũng đề cử những quyển tiểu thuyết của các tác giả nổi tiếng này. Tác phẩm tiêu biểu của Yukio Mishima chính là quyển Kim Các Tự và vở kịch Rokumeikan. Bây giờ đồng chí hỏi tôi ai đã để cử quyển sách này thì tôi chỉ có thể trả lời đến 80% hội viên đều đề cử. Nội trong tháng này, hội đọc sách còn có ý tưởng dành riêng một ngày giao lưu để bàn luận về tác phẩm này.” “Có thể cung cấp danh sách hội viên cho cảnh sát hay không?” Vốn ngập tràn hi vọng, kết quả lại vướng vào màn sương mù dày đặc, Hàn Khiêm ủ rũ. “Rất xin lỗi, hội của chúng tôi do tư nhân thành lập, tôi có nghĩa vụ bảo vệ quyền lợi và lợi ích của các hội viên. Nếu cảnh sát cần danh sách hội viên cần liên hệ trực tiếp với người điều hành hoặc có giấy lục soát.” Nhân viên có biểu hiện khá kiêu căng nhưng vẫn giữ thái độ đúng mực. Hàn Khiêm và Lý Linh Ninh mặt đen như đít nồi trở về Cục cảnh sát, Hàn Khiêm thì đỡ hơn, mặt Poker nên không nhìn ra được vui hay buồn. Còn Lý Linh Ninh ủ rũ thật sự, cô ấy nằm nhoài ra bàn, không một chút sức lực. Sở Từ ra pha ly café lập tức bắt dáng vẻ này liền hỏi: “Sao, điều tra vào ngõ cụt?” Lý Linh Ninh tức đến thở hổn hển: “Đội trưởng không biết tên quản lý của hội đọc sách hống hách đến mức nào đâu, coi thường chúng ta quá thể, làm như cao cấp hơn chúng ta lắm vậy.” “Còn nói gì mà… nếu chúng ta muốn bọn họ cung cấp danh sách hội viên buộc phải liên hệ với người điều hành hoặc có giấy lục soát. Em thèm vào!!! Hừ hừ!” Lý Linh Ninh càng nói càng tức. Sở Từ im lặng một chút, rồi hỏi: “Người thành lập là ai?” Lý Linh Ninh cau mày ngẫm nghĩ một lát rồi huých vai Hàn Khiêm: “Này, Poker, người thành lập là ai?” Hàn Khiêm đáp lời: “Bà Tống Ngọc Tri, vợ tổng giám đốc công ty TNHH Khoa học kỹ thuật Phương Ngô.” “Ừ… ừ. Nghe nói bà Tống Ngọc Tri này là tiểu thư của gia đình họ Tống giàu nhất thành phố Lô. Công ty Phương Ngô hai năm trước nổi danh về viết phần mềm game online, thoắt cái trở thành công ty IT lớn nhất nước.” Lý Linh Ninh bổ sung. Cảnh Nguyệt vừa vặn đi ngang qua, nghe được cuộc đối thoại, cô vào trong nhẹ nhàng lên tiếng: “Hay để tôi giúp mọi người một tay.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]