Hắn lập tức hoảng sợ lùi lại ba bước, không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo vào đống thịt thối.
Nếu ta không chuẩn bị trước thì đống thịt thối này giờ đã là ta rồi.
Những cô nương khuê các mất danh tiết, như cô gái nhỏ của hắn có thể sống sót, ít vô cùng.
Ngay cả khi muốn hòa ly, trong thời thế này cũng khó như lên trời.
Ta không sai, tại sao ta phải mang tiếng xấu liên lụy đến con cháu trong tộc.
Vì vậy, ta và Mạnh Diệp, chắc chắn phải không c h ế t không thôi.
Ta cười lạnh vẫy tay, xác c h ế t được khiêng ra ngoài.
"Tên ngoại nam tư thông, ta đã đưa đến quan phủ. Dù sao cũng đến viện của ta, ta phải tìm hiểu cho ra nhẽ mới được."
Sắc mặt Mạnh Diệp đại biến:
"Không được!"
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của ta, hắn lại cười trừ giải thích:
"Chuyện riêng của phủ, sao có thể để lộ ra ngoài."
"Vì thể diện, phu nhân cũng nên nhanh chóng chặn người lại, sau khi dùng gậy đánh c h ế t, cũng sẽ giữ được danh tiếng."
"Phu quân nói đúng nhưng chuyện giao thiệp với quan phủ, phu quân vẫn luôn giỏi, hay là phu quân đi một chuyến?"
Hắn nắm chặt tay, nghiến răng đồng ý.
Có lệnh của Tô gia, Mạnh Diệp ở trên quan trường chỉ có thể gặp khó khăn khắp nơi.
Đường đường là Mạnh Thái phó, muốn cứu một người khỏi thiên lao còn khó như lên trời.
Hắn sốt ruột như kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-tuong-gia/3600760/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.