Nhìn thẳng vào vẻ mặt tái nhợt của hai người, ta cong môi, nhưng trong mắt lại lạnh hơn cả băng tuyết:
"Mạnh đại nhân nên biết, đồ của Tô Cẩm Hoa ta, người khác không được đụng vào."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta giơ tay ném đôi khuyên tai Đông châu bẩn thỉu ra ngoài cửa sổ:
"Người khác đã đụng vào, ta thà hủy đi cũng không để nó làm ta chướng mắt."
Hắn run rẩy, định mở miệng nói gì đó nhưng ta đã chặn lại:
"Bảo tiểu cô nương của ngươi đừng nhận tỷ tỷ bừa bãi, cục phân này ném vào mặt ta đã đủ kinh tởm rồi, còn muốn ta nâng niu nó sao?"
Quay đầu cúi xuống bóp chặt má tiểu cô nương đang cắn môi rơi lệ:
"Lần sau truyền tin gọi ta đến xem trò hay, có thể quang minh chính đại hơn một chút."
"Ta có thể mang thêm vài người, bắt gian tướng công của ngươi."
Sau đó, dùng giọng mà chỉ hai chúng ta có thể nghe thấy, ta nhỏ giọng nói:
"Chút bản lĩnh trên giường của hắn, cũng chỉ có ngươi là dễ hầu hạ, cái gì cũng ăn được."
Bị ta ném mạnh xuống đất, trong sự lạnh lùng của Mạnh Diệp, nàng ta ngay cả khóc cũng phải che miệng, sợ kinh động đến người khác.
Mạnh Diệp động đậy, muốn tiến lại gần ta nhưng trong ánh mắt sát phạt của ta, hắn không dám nhúc nhích nửa bước.
"Đã đụng vào đồ dơ bẩn thì là bẩn!"
Thực ra, tiểu cô nương chưa từng sai người tìm ta, chỉ là nàng ta chọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-tuong-gia/3600756/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.