10
Tôi sững người hai giây rồi dở khóc dở cười.
Khuôn mặt của anh mới là thứ đáng tiền. Nhưng nghĩ lại giá trị con người Phó Tầm thì nói câu vừa rồi cũng không có gì quá đáng.
Lưu Nhân vẫn im lặng ở đó, khuôn mặt đã sa sầm lại và không dám nói lời nào. Mấy người kia chỉ dám âm thầm bàn tán, nhưng không ai dám ra mặt để giải quyết ổn thỏa chuyện vừa xảy ra.
Bầu không khí căng thẳng trong giây lát.
Cho đến khi… lão Lưu đi qua đám đông và bước về phía trước.
Lão Lưu đúng là một người cha tốt, vừa bước lên thì đã thanh toán ngay món hàng của con gái nuôi mà không thèm mặc cả câu nào, sau đó đưa thẻ ngân hàng cho trợ lý để giải quyết những chuyện còn lại.
Cách người giàu làm việc thật khiến cho người ta ấm lòng, nhưng tôi vẫn đau đớn thay cho số tiền mà ông ấy vừa mất.
Tôi biết lão Lưu lắm tiền nhiều của, nhưng một lúc bỏ ra một khoản tiền lớn như thế thì đúng là xót xa.
Nhưng mà… dường như lão Lưu cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm.
Người đàn ông gần 50 tuổi đã thay mặt đứa con gái không hiểu chuyện mà xin lỗi mọi người, sau đó lại thân thiết hỏi thăm vết thương của Phó Tầm và sai tôi giúp Phó Tầm thoa thuốc.
Nhân viên nhanh chóng tìm được hộp thuốc trị thương.
Khi lão Lưu đưa tôi đến một góc của sảnh tiệc để thoa thuốc cho Phó Tầm, tôi đột nhiên hiểu ra mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-tro-ve/2595424/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.