Kể từ khi em chấp nhận công khai những chuyện được xem là đời tư của em lên voz. Em nhận được rất nhiều lời khuyên đến từ nhiều người. Em cũng là thành viên của voz lâu rồi, và cũng như rất nhiều thành viên khác, em cũng từng là trẻ trâu. Và cũng không ít lần bị ra đảo.
Nhưng mục đích của em khi tâm sự(gọi là kể lại hay tâm sự gì cũng được) lên voz, em nghĩ cũng không khác đời thực là mấy. Cũng có người này kẻ nọ, tâm sự, làm quen, động viên, hay thậm chí chửi bới trách móc cũng có. Voz ảo nhưng thật.
Và em cũng xem như đây là một trang nhật kí online của em vậy. Và em sẽ kể lại những câu chuyện về những chuyện xung quanh em, về tình cảm công việc, và kể cả đất nước Thái Lan – là đất nước mang cho em nhiều niềm vui, sự thú vị. Nhưng cũng không kém nhiều nỗi buồn liên quan đến Thái Lan.
—-
Về chuyện của H* và nhỏ hiện tại thì vẫn bình thường thôi. Vẫn không có gì quá thay đổi so với trước kia.
Hôm trước, ngày mà em đã quyết định báo với giám đốc về việc nghỉ hè và em cũng đã trình bày với sếp tổng về ý định của em. Và em cũng đã nói với nhỏ về việc nghỉ việc của em.
Giám đốc có nói với em. Để giám đốc suy nghi rồi đưa ra quyết định sau. (Bởi vì đây đã là lần thứ 2 em xin nghỉ, Tất nhiên là có nhiều lý do khác nhau, mặc dù công việc hiện tại cho em một thu nhập ổn định, tương đối ổn, tằn tiện chi tiêu tiết kiệm thì cũng có thể để dành được chút ít) Rồi giám đốc cũng có nói chuyện với sếp tổng (tức là chủ tịch hội đồng quản trị, người bỏ vốn đầu tư nhiều nhất của công ty tại Việt Nam, đồng thời cũng là bố của nhỏ…)
Sau một thời gian giữa giám đốc và sếp tổng nói chuyện, bàn bạc với nhau thì em cũng được nghỉ (mặc dù xin nghỉ việc xong cũng thất nghiệp chứ chưa biết đi đâu về đâu, cùng lắm là về quê bán hang phụ gia đình )
Trước khi chính thức được nghỉ (và bây giờ cũng đã nghỉ) thì nhỏ có bay qua Việt Nam. Chắc dạo này nhỏ cũng bận rộn. Em xin nghỉ đúng lúc vào khoảng thời gian cuối năm, và bắt đầu nghỉ vào đầu năm. Nói chung là cũng cảm thấy hơi gấp gáp (mặc dù xin nghỉ đã lâu, nhưng trong lòng vẫn có một chút gì đó hơi trống rỗng)
Hôm trước Tết, đêm 30 Tết thì phải. Nhỏ có nhắn tin line. Nội dung.
- Nhỏ: sắp tới Tết rồi, về nàh có mệt lắm không?
- Em: dạ, cũng mệt chị, nhưng vui, lâu lâu em mới về nhà mà.
- Nhỏ: uhm, vậy là vui rồi. Mà sao lâu rồi không thấy cậu nói chuyện với chị nữa, cậu không giống như trước kia, có giận chị chuyện gì không?
Chắc em không giận chị đâu, và sẽ mãi không bao giờ giận chị. Mọi chuyện xảy đến với em cũng giống như một cơn gió, chị nhẹ đến rồi cũng lặng lẽ rời xa em. Một cơn gió nhẹ khẽ thổi ngang qua cuộc đời em, khiến cuộc đời em thêm tươi mát, một cơn gió mát nhẹ cũng đủ khiến cho em nhớ về nó.
Và giờ đây em cũng chỉ có thể cảm nhận được (Hay em đang tự ép mình??) cơn gió ấy thông qua những chiếc lá khô khẽ nhẹ mình đong đưa theo nhịp gió mà thôi. Chỉ vậy thôi nhé chị.
Nên việc em giận chị, thì chắc có lẽ em chưa bao giờ giận, dù chỉ một xíu.
- Em: dạ, do em có việc cá nhân, việc gia đình nên xin nghỉ thôi.( những lý do có lẽ chỉ có thể giờ phút đó, em cảm thấy đó là lý do chính đáng nhất trong những lý do chính đáng nhất)
- Nhỏ: cậu đừng có nói dối chị, cậu cũng biết là cậu không thể nói dối được chị mà,
- Em: …* vẫn chưa trả lời*
- Nhỏ: Cậu còn yêu chị đúng không?
Và chị biết, em không thể nói dối chị, chị biết như thế, chị thừa hiểu điều đó mà…
- Em: em không rõ, hiện tại trong đầu em đang rối tung đủ thứ chuyện hết. Em không muốn trả lời…
- Nhỏ: uhm, chị cũng không ép. Mà thôi, chị chỉ hỏi vậy thôi. Chứ không có ý gì đâu.
- Em: dạ,
- Nhỏ: thôi, cậu làm gì thì làm tiếp đi. Tối nay chị gọi cho cậu. Tự nhiên muốn nói chuyện với cậu. Video call nhé.
- Em: dạ.
Hình như nhỏ có một gì đó rất khó hiểu, và có thể thu hút bất kì ai.
Nhưng rồi sau đó, em cũng tiếp tục dọn nhà, phụ giúp gia đình bán hàng để tạm quên đi người con gái đó. Cố quên đi một thứ gì đó, thật khó…
Rồi cũng lu bù, lui cui, lục đục chuẩn bị dọn dẹp những khâu cuối cùng để chuẩn bị đón Tết, đón năm mới. Không khí Tết tràn ngập khắp từng góc nhỏ ở nơi em ở. Một cái Tết nữa sắp đến.
• Một chút cảm nhận của cá nhân về ngày Tết cổ truyền*
Với nhiều bạn trẻ hiện nay, nhiều bạn không còn hào hứng với Tết cổ truyền dân tộc nữa. Chỉ thấy thấy ca than và tỏ ra vẻ không quan tâm lắm. Nhưng đối với những người làm việc xa quê. Tết là dịp quan trọng, từng cái Tết luôn là Tết đoàn viên. Họ được gặp lại người thân. Gặp bố mẹ, anh chị, hoặc đôi khi cả vợ con. (chuyện vợ chông mỗi người một nơi thì không hiếm, cũng vì mưu sinh cả thôi.)
Họ sẽ trân trọng từng phút giây, từng khoảnh khắc. Đều rất quý đối với họ. Họ sẽ luôn và hy vọng những phút giây đó nó sẽ kéo dài càng lâu càng tốt. Đôi khi chỉ là những phút giây quay quần bên mâm cơm bên gia đình, ngồi trò chuyện, nói chuyện với bố mẹ, người thân trong gia đình, nói chuyện với hàng xóm… Họ thèm có được không khí đó. (Những ai đọc truyện Nguyễn Nhật Ánh nhiều, sẽ dễ bề cảm nhận được những khoảnh khắc tưởng chừng như rất bình thường ấy, nó lại vô giá đến thế nào.
Và cũng trong những ngày cận Tết như thế này. Họ sẽ luôn mong muốn được đoàn viên, gần gũi bên cạnh người thân yêu của họ. Và trong nỗi bộn bề lo toan chuẩn bị những ngày cận Tết. Em lại nhớ tới và cảm giác mình còn thật may mắn. Và em chưa tưởng tượng được một ngày nào đó em sẽ đón Tết mà không ở bên cạnh gia đình… Và lòng bất chợt nhớ đến …T*. Người đã từ lâu không biết cảm giác Tết đoàn viên là thế nào.
- “Tết về nhà bên gia đình, Tết ở quê anh chắc vui lắm ha”
Em vẫn còn nhớ mãi câu nói và ánh mắt của T* lúc đó.
Và trong những ngày bận rộn nhưng đầy không khí Tết đó, em lại ước gì T* có ở bên cạnh.
Và em lại phải tự vả vào mặt mình.
Sau này anh sẽ sống tốt theo lời em đã từng nói với anh.
Em sẽ luôn là một góc nhỏ trong trái tim anh. Sẽ có một ngăn nhỏ dành cho em.
T*, em yên tâm, anh sẽ không sầu muội, hay buồn quài nữa đâu. Em cũng đâu thích anh như vậy đâu đúng không?
Tối hôm đó. Sauk hi quay quần bên gia đình, đón giao thừa, cúng đưa ông bà, ăn thịt heo rừng (heo nuôi nhé) lấy hên đầu năm, được ba má lì xì. Gia đình tụ họp đông đủ chúc Tết xong, thì mọi thành viên trong gia đình ai về phòng nấy.
Điện thoại reo lên (gọi line). Là nhỏ gọi: (video call)
- Em: alo, em nghe chị.
- Nhỏ: Chúc mừng năm mới nhé.
- Em: dạ, chúc mừng năm mới chị.
- Nhỏ: *nhỏ chìa tay,* Lì xì của chị đâu? (Bên Thái người ta vẫn có tục lì xì như mình, nhưng họ không nghỉ Tết như mình, nếu có nghĩ thì chỉ một số công ty tư nhân (sếp là gốc Tàu) thì mới được nghỉ thôi, 1 ngày )
- Em: lớn phải lì xì nhỏ chứ.
- Nhỏ: ý cậu nói chị già phải không?
- Em: dạ, không có.
- Nhỏ: vậy cậu lì xì cho chị đi.
- Em: dạ, khi nào gặp, em lì xì cho chị.
- Nhỏ: Thank you. Qua Tết, chị qua Việt Nam, chị đòi lì xì của cậu.
- Em: dạ.
Rồi sau đó, cả 2 nói chuyện thêm nhiều chuyện khác nữa.
Kết thúc buổi trò chuyện…
- Nhỏ: chị còn chuyện này muốn nói với cậu.
- Em: dạ, chị nói đi.
- Nhỏ: Thật ra chị vẫn còn yêu cậu.
Rồi nhỏ cúp máy…
Em ngồi suy nghĩ hồi lâu. Cũng không biết sao, chị thấy trong chốc lát, tim mình đập nhanh mạnh hơn bình thường. Nhưng liệu nó có còn ý nghĩa gì khác nữa không? Khi điểm chung, mấu chốt duy nhất kết nối em và nhỏ đến với nhau, đã không còn. (Tới giờ phút này, ngồi type những dòng này, em vẫn chưa có câu trả lời cho chính bản thân mình )
Em và nhỏ không còn chung công ty, không còn chung trên một con thuyền. Chưa kể đến việc nhỏ nói nhỏ sắp kết hôn. Liệu chỉ là lời nói gió thoảng qua, hay còn ý nghĩa gì khác,…
Em chỉ biết lúc này, em bỗng dưng như ngày đầu mới gặp nhỏ vậy, nằm lăn qua lăn lại vẫn chưa ngủ được. Crm giác bồi hồi, trống ngực đập thình thịch nghe rõ từng âm vọng ra…
Em cần nói chuyện, tâm sự ngay lúc này.
Em liền móc điện thoại ra, trong vô thức, em lại điện thoại cho H*…
Tiếng chuông điện thoại đang reo… Vẫn chưa có ai bắt máy.
Và cuối cùng, cũng có người bắt máy…
- H*: alo, năm mới, chúc anh dồi dào sức khỏe, phát tài phát lộc, tiền vô như nước sông Đà, tiền ra nhỏ gijt như acf phê đen, chúc anh đẹp trai ra, mắt to ra xíu, mắt 1 mí xấu quá, …blab la.
Mới bắt điện thoại lên, nghe chúc Tết một lèo. Còn kèm theo nhiều câu troll không kém :( , mới nghe điện thoại với nhỏ mà cảm thấy thoải mái rồi, lúc nào cũng vậy, H* là con nhỏ mà luôn khiến em cảm thấy thoải mái nhất, cảm thấy thư giản nhất, vvafkhieens em cười nhiều nhất. H* tiếp lời.
- H*: Lì xì của em đâu??
- Em: ờ, về Việt Nam đi, anh lì xì cho.
- H*: ok con dê. Anh gửi tiết kiệm cho em, sau này em về lấy lãi và vốn đầy đủ.
- Em: ờ. Tết bên đó thế nào? nhớ nhà không?
- H*: dạ, cũng nhớ, em mới nói chuyện với bố mẹ xong.
- Em: uhm, chúc em năm mới vui vẻ, học mau mau nhanh về nước ngennnn
- H*: dạ, chúc Tết gì mà cụt ngủn. Mà về nước, anh cũng có thèm để ý em đâu. Bên này em tranh thủ có bạn trai rồi em dẫn về luôn.
Đột nhiên như một phản xạ không điều kiện của em…
- Em: đừng mà…..
- H*: sao? Mắc gì, hay anh đợi em về nước rồi quen em hả?
- Em: không có, thôi, mà dù sao cũng là chuyện cá nhân của em, anh đâu có quyết định thay được.
- H*: hahahahaha, em nói đùa thôi mà, làm gì mà căng thẳng quá vậy. Có chó nó mới chịu quen em, có anh đủ độ khùng khùng điên điên mới chịu nói chuyện, trò chuyện, tâm sự… với em được thôi, mấy thằng khác nó đâu có NGU.
Tự nhiên em lại mỉm cười.
- Em: ờ, ^^
- Nhỏ: ờ, thôi, anh ngủ đi, khuya rồi.
- Em: uhm, vậy anh khò khò đây,
- Nhỏ: anh ngủ ngon
- Em: ờ.
- Nhỏ: Tặng anh cái này, nhân dịp năm mới. Coi như lời nhắc nhở, nhắc anh lì xì cho em.
( Chắc ai dùng Line đều biết đến ứng dụng LINE Snap Movie )
https://www.youtube.com/watch?v=p8pccTXSFEg
Cũng là lần đầu tiên em công khai nhỏ H* với anh em voz. Mong mấy anh em đừng có ném đá tội nó. Nó đọc được hết đó.
Chê nó, nó cho ăN GẠCH
Ai mà chê em nó. Coi chừng nghe nó cằn nhằn cho mà coi.
(Kể cả chuyện em và nhỏ, H* đều biết, em không giấu H* chuyện gì hết. )
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]