Bàng Tử Di rất đau lòng, một mình nhỏ nằm trên sô pha như cá mặn, miệng lẩm bẩm liên tục. “Mẹ nói chị quá ngây thơ, nhưng chị không tin. Bây giờ thì tin rồi.” “Tại sao em lại lừa chị? Chị tin tưởng em như vậy mà!” “Là do chị còn quá trẻ, do chị quá tin tưởng...” Cố Mẫn Mẫn nhìn dáng vẻ "cuộc sống không còn gì luyến tiếc" của Bàng Tử Di thì giật giật khóe miệng, hỏi: “Chị ấy bị sao vậy?” Kha Nhung cũng tự hỏi một chút, sau đó khẳng định: “Tớ không biết.” Bàng Tử Di khiếp sợ mà ngồi dậy nhìn Kha Nhung: “Em không nhớ rõ ư?” Kha Nhung tò mò: “Nhớ cái gì?” Bàng Tử Di lại che ngực nằm xuống: “Tôi là một cây nấm, nấm...” Lúc này, Kha Nhung cũng giật giật khóe miệng: “Chắc là hôm qua ngủ không ngon.” Bàng Tử Di lại thành công trúng một mũi tên, nằm tại chỗ nói không nên lời. Kha Nhung không hề để ý đến hai người, quay đầu nhìn về phía hội trường, bắt đầu tìm kiếm người đàn ông gặp vào hôm qua. Mặc dù mới 8 tuổi, nhưng Liễu Nhiên đã dạy bé rất nhiều thứ. Tuy chỉ chạm mắt nhau trong bóng đêm, nhưng Kha Nhung vẫn có thể xác định sơ lược về vóc dáng và cân nặng của người đàn ông. Lượng người dần nhiều hơn, để ra mắt nhóm nhạc nữ mới, công ty cũng đã đầu tư một số tiền lớn, mời nhiều người nổi tiếng tới. Đủ để thấy rằng bọn họ định dùng cái tổ hợp này làm trụ cột ( nguồn thu nhập chính) của công ty. Công ty không nhỏ nhưng cũng không lớn, rất nhiều nghệ sĩ nhưng không mấy nổi tiếng, có không ít người còn chạy tới đài truyền hình thiếu nhi làm MC. Còn có một số người dứt khoát đầu quân vào kênh thiếu nhi, xuất hiện trong nhiều chương trình dành cho trẻ em. Tuy họ không nổi tiếng trên Weibo nhưng vẫn được nhiều trẻ em biết đến. Thật ra không phải bọn họ hoàn toàn không tạo ra lưu lượng, hai năm trước có mấy người đi lên vị trí lưu lượng tiểu sinh*, kết quả còn chưa đầy một năm đã bị các đàn em đè chết ở một góc. *Lưu lượng tiểu sinh là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nam minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu. Vì thế, công ty quyết định bồi dưỡng nghệ sĩ từ nhỏ. Dù năm nay vẫn là một chương trình tìm kiếm tài năng tẻ nhạt "tiểu thiên vương Hoa Quốc", nhưng công ty đã quyết định bồi dưỡng một nhóm bé con quốc dân qua chương trình. Những bé con quốc dân này sẽ từ từ tích lũy độ nổi tiếng của mình, chờ bọn họ lớn lên thì tự nhiên sẽ biến thành đỉnh lưu. Trung Quốc không phải nước đầu tiên thực hiện mô hình này. Trên thực tế, nhiều nước trên thế giới đã thử và kết quả cũng không tệ. Bởi vậy, lúc này chương trình "tiểu thiên vương Hoa Quốc" hoàn toàn hướng về các fans. Nhưng fans sao có thể đến xem chứ? Thế nên cần phải có người thu hút sự chú ý của fans về bên này. Công ty liền suy xét tới việc mời những idol nổi tiếng trong nhiều năm qua đến đây. Hiện giờ đã có 8 idol đi vào hiện trường. Ánh mắt Kha Nhung tựa như tia laser vậy, quét qua mỗi người một lượt, nhưng lại nhanh chóng di chuyển ra chỗ khác. Bọn họ đều không phù hợp với dáng vẻ trong trí nhớ của bé, xem ra hôm nay hung thủ không tới. Cố Mẫn Mẫn đảo mắt, cô bé hỏi Kha Nhung: “Cậu đang nhìn gì vậy?” Kha Nhung thuận miệng đáp: “Tìm người xấu.” Cố Mẫn Mẫn hưng phấn mà hỏi: “Ngày đó cậu nhảy xuống chính là vì tìm người xấu sao?” Kha Nhung ừ một tiếng, lại nhíu mày nhìn cô bé: “Cậu hỏi cái này làm gì? Mau tập trung xem phim hoạt hình của cậu đi.” Cố Mẫn Mẫn vui vẻ lôi kéo tay bé: “Tớ sẽ tìm cùng cậu!” Kha Nhung: “Cậu có quen người đó đâu.” Cố Mẫn Mẫn “Cậu có thể chỉ cho tớ mà!” Kha Nhung cuối cùng cũng trầm mặc, Bàng Tử Di ở một bên không thể nhịn được nữa, tiến lên kéo tay Cố Mẫn Mẫn ra, nói: “Em cũng đâu phải là bạn của Kha Nhung, sao lại nắm tay em ấy?” Kha Nhung: “...” Trong nháy mắt lại có cảm giác mình quay về thời mẫu giáo. Khi đó bé còn rất ngây thơ và đáng yêu, mặt không đơ, cũng không lạnh nhạt vô tình. Nói chuyện bằng giọng rất mềm mại. Dáng vẻ khi đó của Kha Nhung vô cùng xinh xắn dễ thương: cái đầu to tròn, mắt hạnh, đồng tử tròn vo đen láy. Các bạn cùng lớp đều vô cùng yêu thích bé. Thế nên sẽ tạo thành tình huống: các bạn nhỏ trong lớp đánh nhau vì để ngồi chung với Kha Nhung. Nhớ tới cái "lịch sử đen" trong đời mình, Kha Nhung nhìn 2 đứa trẻ sắp đánh nhau trước mặt, lạnh lùng mà nói một câu: “Tớ là của tớ.” Bé đã từng là của mọi người. Mỗi lần cả lớp đánh nhau đều có tiếng hô to: “Kha Nhung là của tớ!” Câu nói đáng xấu hổ như vậy vẫn nên nhanh chóng chết từ trong trứng nước đi! =)) Bàng Tử Di: “...” Cố Mẫn Mẫn: “...” Lúc Khương Giai Lâm cầm đồ ăn trở về liền thấy ba đứa trẻ rất yên lặng. Cô nhóc khó hiểu: “Sao các em lại im lặng thế?” Bàng Tử Di ngước mắt lên nhìn: “Không có gì ạ.” Cố Mẫn Mẫn cũng cười cười: “Bọn em đang ngẩn người.” Khương Giai Lâm: “...” Khương Giai Lâm lớn tuổi nhất nhóm nên khá có khí chất lão làng. Tuy nhiên, trẻ con vẫn là trẻ con, khay đồ ăn được mang về vẫn thiên hướng đồ ăn vặt hơn. Ví dụ như món tráng miệng ngọt và đồ chiên, kèm theo một chút đồ uống. Trẻ nhỏ thích đồ ngọt là điều hiển nhiên, ngay cả Kha Nhung cũng ăn không ít. Một lát sau, Triệu Thiển lại đây mang Khương Giai Lâm đi giới thiệu với mọi người. Nhóm Bàng Tử Di phải đảm bảo bạn thân sẽ không chạy loạn thì Triệu Thiển mới dẫn người rời đi. Ba đứa trẻ gần tuổi nhau, chủ đề nói chuyện cũng không chênh lệch nhiều. Cả đám vừa ăn bánh kem vừa uống trà sữa, còn có thể bàn luận về hai bộ phim hoạt hình đang hot gần đây. Đúng lúc này, đột nhiên có một người đàn ông cao to đi đến. Người đàn ông ngũ quan đoan chính, mặc một bộ vest có giá trị xa xỉ. Sau khi tiến vào hội trường, hắn ta liền đi khắp nơi kính rượu, sau đó ánh mắt khoá chặt vào ba đứa trẻ. Người đàn ông nhíu mày tự hỏi một chút rồi cầm lấy một phần mì xào trên bàn đưa đến chỗ bọn họ. “Sao mấy đứa chỉ ăn bánh kem thế? Nếu không ăn món chính, lúc về sẽ đói bụng đấy.” Hắn ta nở một nụ cười hiền lành, nhìn ba đứa bé bằng ánh mắt dịu dàng. Bàng Tử Di và Cố Mẫn Mẫn đều ngạc nhiên, thiện cảm đối với ông chú lạ mặt tự dưng xuất hiện này tăng gấp đôi luôn. Chỉ có Kha Nhung sững sờ nhìn chằm chằm người đàn ông một hồi lâu, hắn ta dường như nhận ra điều gì đó, cũng quay đầu nhìn bé, sau đó nở nụ cười tươi. Nụ cười đó ở trong mắt Bàng Tử Di và Cố Mẫn Mẫn thì chỉ là một nụ cười hiền thôi, nhưng Kha Nhung lại nhìn thấy được sự khiêu khích. Là người ngày hôm qua, tên đó tươi cười để ám chỉ với mình rằng hắn ta đã biết mình là đứa trẻ đó. Người đàn ông đứng dậy nhìn tụi nhỏ một cái, nói: “Đừng chạy lung tung nha, xung quanh đây có bọn buôn người đó, nếu bị bắt thì khó tìm lắm.” Bàng Tử Di và Cố Mẫn Mẫn ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ!” Kha Nhung cười lạnh, đây là đe doạ đấy hả? Người đàn ông thấy nụ cười thờ ơ của bé thì cũng lạnh lùng cười một tiếng, nhìn Kha Nhung một cái bằng ánh mắt đầy ẩn ý rồi xoay người rời đi. Hắn ta lại di chuyển khắp nơi trong hội trường, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn về phía mấy đứa bé rồi xoay người ra khỏi buổi tiệc. Kha Nhung hỏi Bàng Tử Di: “Cái chú vừa nãy là ai vậy?” Nhỏ cười, nói: “Chú ấy là người đại diện giỏi nhất công ty này. Công ty của chúng ta ban đầu có một chị gái nhỏ rất giỏi, năm ngoái vừa mới quay một bộ phim truyền hình rất đẹp, sau đó rất nhiều người đều biết đến chị ấy. Nhưng về sau, chị gái nhỏ áp lực quá lớn...” Bàng Tử Di nói nhỏ: “Chị nghe mẹ nói, chị ấy đến thiên đường rồi.” Kha Nhung sờ sờ vòng ngọc trên cổ tay, dáng vẻ như suy tư gì đó: “Thật sao? Để em đi hỏi chú đó thử xem chị gái kia có phải áp lực quá lớn hay không.” Bàng Tử Di đưa tay giữ chặt bé: “Lừa người, em chắc chắn không đi hỏi chú ấy.” Kha Nhung: “Vì sao chị lại nói vậy?” Bàng Tử Di cực kì khẳng định mà nói: “Chị cảm thấy em chắc chắn định đi làm việc vô cùng nguy hiểm. Trực giác của chị rất chuẩn, em đừng đi.” Cố Mẫn Mẫn cũng gật đầu: “Đúng đúng, giống như ngày đó cậu nhảy xuống từ trên tầng thượng vậy, thật ra hành động đó rất nguy hiểm. Tuy rằng rất giống siêu nhân, nhưng chúng ta đừng làm có được không?” Kha Nhung cười ra tiếng: “Lúc trước em xem phim Spider Man, trong đó nói năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn. Nhưng mà trên thế giới này, người có ý thức trách nhiệm như vậy đa số đều không có nhiều năng lực, nếu người có năng lực giúp đỡ bọn họ thì tốt rồi.” Kha Nhung giơ lên tay nhỏ, nói: “Em cảm thấy mình có năng lực này, cũng hy vọng có thể giúp nhiều người hơn.” Những lời này quá sâu xa, hai người bên cạnh nghe như lọt vào sương mù, không hiểu lắm nhưng lại cảm thấy rất lợi hại. Kha Nhung lén chạy ra khỏi hội trường một mình, bởi vì tuổi nhỏ, cho nên cũng không khiến người khác nghi ngờ. Sau khi ra ngoài, Kha Nhung nhanh chóng phát hiện người đàn ông đứng ở đầu ngõ gần đây. Hắn ta đứng một mình ở nơi đó, lưng dựa vào vách tường, trông có vẻ chán nản nhưng lại toát ra sự ung dung. Người đàn ông có trực giác cực kì nhạy bén, khi Kha Nhung xuất hiện ở cửa hội trường hắn ta đã cảm giác được. Tên đó quay đầu lại nhìn bé một cái, vứt tàn thuốc lá xuống mặt đất rồi duỗi chân di di một chút, làm xong mới xoay người đi vào ngõ nhỏ. Kha Nhung liền chạy lên, bé đứng ở đầu ngõ, nhìn vào con đường tối mờ mịt không thấy điểm cuối, cũng chẳng nhìn thấy hình bóng của người đàn ông. Kha Nhung sờ sờ vòng ngọc trên cổ tay, dứt khoát chạy thẳng vào. Vì đèn đường trong ngõ không sáng lắm nên đi vào có cảm giác mờ ảo mơ hồ. “Mày đuổi theo tới thật ha~!” Lúc Kha Nhung lại đi qua một ngã rẽ, người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở sau lưng bé. Hắn ta dường như rất sung sướng: “Người ta thường nói thông minh quá sẽ bị thông minh hại, xem ra cũng có lý đấy.” Người đàn ông thấy cô bé 8 tuổi hoàn toàn không hoảng loạn thì bật cười, hỏi: “Mày không sợ sao?” Kha Nhung bình tĩnh đáp: “Nếu chỉ có tôi và chú đánh nhau, chưa chắc chú đã là đối thủ của tôi.” Người đàn ông gật đầu: “Ngày hôm qua tao đã chứng kiến năng lực của mày. Tao cũng không biết cảnh sát kiếm được mày ở đâu, nhưng tao không thể không thừa nhận người mà bọn họ tìm được rất giỏi, cho dù mày chỉ có 8 tuổi. Thật may mắn, bản thân tao chưa bao giờ khinh địch.” Hắn ta vỗ vỗ tay, chỉ thấy hơn 20 người cao lớn từ trong bóng tối bước ra. Người đàn ông cười: “Mày có thể lập tức đánh thắng nhiều người như vậy sao?” Kha Nhung chớp chớp mắt to, thành thật đáp: “Không thể.” Người quá nhiều, không thể sử dụng dị năng, bé dùng pháp bảo chạy trốn còn được, nhưng không thể đánh thắng. Người đàn ông nghe xong lời này thì tâm trạng càng tốt, cười to ra tiếng: “Mày biết tự lượng sức mình đấy. Vậy thì mày đã biết kết cục của mình chưa?” Kha Nhung gật đầu, nói: “Biết chứ, tôi chỉ cần đứng ở một bên nhìn trận đấu là được.” Tên đó lại cười phá lên, đang cười thì chợt ngừng, hắn ta kinh ngạc mà hỏi Kha Nhung: “Đứng nhìn trận đấu?” Kha Nhung ừm một tiếng: “Tôi là trẻ con, không đánh với các người đâu.” Người đàn ông: “Vậy ai đánh?” Trong bóng đêm, một tiếng cười khẽ truyền đến. Trong giọng nói mềm nhẹ chứa hai phần cương nghị, trong giọng điệu trào phúng là sự khinh bỉ tột cùng: “Đánh tiểu, tới lão*. Đó không phải là quy tắc sao?” *Đại khái là khi con trẻ/ người nhỏ tuổi bị người khác đánh thì khi về chúng sẽ mách người lớn tuổi hơn ( cha mẹ ông bà anh chị...) để họ đi "trả thù" lại cho mình. Một người phụ nữ mặc cảnh phục từ từ đi ra khỏi bóng tối, bước dưới ánh đèn mờ. Ánh sáng nhạt nhoà khiến cái bóng của nàng bị kéo dài trên mặt đất. Ánh mắt sắc bén của người phụ nữ quét qua đám người một lượt rồi nói: “Trả lại câu 'thông minh quá sẽ bị thông minh hại' cho mấy người đấy.” Nói xong, nàng xoa đầu Kha Nhung, dặn dò: “Bảo vệ tốt bản thân.” Bé ngoan ngoãn đồng ý, Liễu Nhiên liền hoạt động khớp cổ tay, sau đó đi đến chỗ đám người kia. Vài ngày sau, vụ án giết người gây chấn động toàn giới giải trí nói riêng và xã hội nói chung đột nhiên xuất hiện trên các trang tin tức xã hội và có lượt tìm kiếm đứng đầu. Vào thời điểm đó, công ty vì nó mà sứt đầu mẻ trán, chương trình "tiểu thiên vương Hoa Quốc" cũng bị hoãn lại. Nhưng may mắn thay, cuối cùng chương trình đã được phát sóng thành công, hơn nữa trở thành gameshow có lượt rating cao nhất năm đó. Cái công ty gần như phá sản này, vào giây phút cuối cùng, nhờ chương trình ca hát thành lập nhóm nhạc nữ mà được cứu sống. Nhóm nhạc nữ đầu tiên của Trung Quốc - Raine, đã trở thành thần tượng của vô số thiếu nữ và bé trai trong mùa hè này, mở đầu cho những bước tiến đầu tiên của nền kinh tế trẻ em. Các công ty khác sôi nổi học theo, ngay sau đó, mô hình này đã bị chính phủ Trung Quốc cấm. Xuất phát từ mục đích bảo vệ trẻ em, sau khi loại hình thức này bị cấm, không còn nhóm thần tượng nhí nào khác nổi trội. Bởi vậy, với tư cách là nhóm nhạc thần tượng nhí đầu tiên, Raine bắt đầu tạo điểm nhấn trong ngành giải trí Trung Quốc dưới tình huống không có bất kỳ đối thủ cạnh tranh nào. Nhóm có tổng cộng 5 người: trưởng nhóm Khương Giai Lâm, thành viên Bàng Tử Di, Cố Mẫn Mẫn, Nguyên Thanh và Kha Nhung. Một ngày nào đó, Bàng Tử Di hỏi Kha Nhung: “Em thích điểm gì ở Spider Man?” Kha Nhung cười, đáp: “Sự ngụy trang.” Làm nhóm nhạc thần tượng được fans nuôi dưỡng, khi 18 tuổi, cả nhóm tan rã, mọi thành viên đều hoạt động solo. Trong đó, người điệu thấp nhất chính là Kha Nhung, lại thường xuyên vắng show nên danh tiếng không tốt. Cũng may bé có một nhóm fans luôn ủng hộ mình, mọi người đều nói Kha Nhung là thành viên đáng yêu nhất, tiếc rằng cơ thể yếu ớt, thỉnh thoảng sẽ không khoẻ, không thể xuất hiện trong chương trình cũng dễ hiểu. Các fan đồng loạt giữ vững quan điểm, người qua đường cũng bị dắt mũi. Nhưng Kha Nhung không để ý đến điều đó, đeo thắt lưng tàng hình có vũ khí vào, trong tai nghe Bluetooth truyền đến giọng của Quý Trường Phong: “Cháu cần chúng ta phát tư liệu đến không?” Kha Nhung sờ sờ tai nghe: “Không cần, ba cháu sẽ phát cho cháu.” Quý Trường Phong: “... Nếu ba cháu lại hack máy tính của ông lần nữa thì ông sẽ báo cáo hắn!” Kha Nhung: “Vậy ông cứ báo cáo đi! Hôm qua ba cháu đã ăn vụng hamburger của cháu.” Quý Trường Phong: “...”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]