Chương trước
Chương sau
Đứa trẻ trước mặt hơi béo, nhưng đối với trẻ con mà nói thì béo cũng chỉ làm tăng thêm sự đáng yêu cho chúng thôi.
Bé đứng đối diện Liễu Nhiên, dùng một cặp mắt đen bóng nhìn nàng chằm chằm. Đứa trẻ trông khoảng 7, 8 tuổi, mặc bộ quần áo in hình siêu nhân. Liễu Nhiên lưng thẳng tắp, hơi cúi đầu nhìn bé, ánh mắt không vui không buồn, thậm chí không hề tò mò.
Xung quanh họ là những học sinh vội vã về nhà, hai người đứng yên nhìn nhau, giống như 2 bức tượng hình người.
Cuối cùng, Thượng Minh Thành không nhịn được, mở miệng ra hỏi: “Nữ nhân, chị có người mình thích chưa?”
Liễu Nhiên: “...” Tiểu quỷ này là ai? Nàng hơi híp mắt, tuổi không lớn nhưng khẩu khí cũng không nhỏ a!
Bé trai liền nói: “Em tên là Thượng Minh Thành.”
Liễu Nhiên: “Họ Thượng? Cha em là Thượng Phàn Vũ?”
Thượng Minh Thành lúc ấy liền quên luôn điều muốn hỏi, trong đầu toàn bộ đều là "Sao chị ấy biết? Là ai nói vậy?".
Bé vô cùng kinh ngạc, không hề che lấp biểu tình của mình, kêu lên: “Sao chị biết cha em tên Thượng Phàn Vũ?”
Liễu Nhiên cười: “Chị quen cha em đấy, còn từng đánh nhau với ổng.”
Thượng Minh Thành không tin, trừng lớn hai mắt, nói: “Sao có thể, cha em rất lợi hại, sao chị quen được? Chị vẫn còn là học sinh, cha em đã đi làm rồi.”
Ở trong lòng bé, Thượng Phàn Vũ là người giỏi giang nhất trên thế giới. Người như vậy sao có thể quen biết chị này được? Hơn nữa hai người lại còn từng đánh nhau!!!
Nói như thế……
Chẳng lẽ…… Chị ấy là người giỏi thứ hai trên thế giới?
Thượng Minh Thành ( tự cho là) phát hiện ra một cái bí mật siêu to khổng lồ, địch ý với Liễu Nhiên liền giảm một chút.
Nhưng bé nhanh chóng nhớ lại mục đích của mình.
Vì thế, Thượng Minh Thành lắc lắc đầu, nói: “Chị không được nói sang chuyện khác, em không phải đến hỏi chị về cha.”
Liễu Nhiên: “Vậy em tới tìm chị làm gì?”
Thượng Minh Thành đắc ý mà nói: “Em đến vì anh trai, nghe nói chị không thích anh em. Em cảm thấy mắt chị thật không tốt.”
Liễu Nhiên: “Em nói Bạch Dực Cẩn á?”
Thượng Minh Thành nghe được tên của anh trai, càng thêm kiêu ngạo mà ưỡn ngực: “Anh trai em là người anh đẹp nhất thế giới, hơn nữa ảnh còn rất giỏi. Mỗi lần thi cử đều được 100 điểm, mẹ em luôn khen anh ấy. Tóm lại, anh trai tốt lắm. Vậy tại sao chị không thích anh ấy?”
Liễu Nhiên cuối cùng cũng hiểu đứa nhỏ tới làm gì, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Bởi vì chị cũng có anh trai của mình.”
Thượng Minh Thành ngạc nhiên: “Thật sao?” Trong lòng bé tức khắc khổ sở thay anh, ai cũng thích anh trai của mình, nếu chị này có anh trai, vậy thì không thích anh Dực Cẩn cũng dễ hiểu thôi. =))
Có được đáp án, tuy trong lòng hơi khó chịu nhưng Thượng Minh Thành vẫn tiến lên nắm tay Liễu Nhiên, nói: “Em mời chị uống trà sữa, chị đừng nói với anh Dực Cẩn là em tới tìm chị.”
Liễu Nhiên để thằng bé tùy ý lôi kéo mình đến một chi nhánh của Liễu Mính ở gần trường học. Đứa trẻ còn nhỏ lại rất hào phóng, đặt hai tờ tiền đỏ lên quầy, lớn tiếng nói: “Cho em hai bình trà sữa, cho chị này bình lớn nha.”
Liễu Nhiên cười một tiếng, thằng bé phát huy bản chất của thương nhân vô cùng nhuần nhuyễn đấy nhỉ.
437 cảm thán: “Đứa bé này vốn không tồn tại, Thượng Ngải Nhiễm biến mất thì thằng bé mới được tạo ra. Đồng dạng, tuy rằng 2 đứa bé khác nhau, nhưng bọn họ đều thích Bạch Dực Cẩn, mà Bạch Dực Cẩn cũng thích bọn họ. Thế giới này đúng là đã thay đổi, nhưng lại giống như vẫn giữ được cân bằng. Cơ mà dù thế nào đi chăng nữa, thành quả hiện tại đều do đội trưởng nỗ lực……”
Nói tới đây, nó lại sửa miệng: “Rất nỗ lực mới có được.”
Liễu Nhiên quả thực là ký chủ cá mặn nhất mà nó biết, đến đây cũng 10 năm rồi mà chưa bao giờ thấy nàng nỗ lực vì nhiệm vụ dù chỉ một chút. Mỗi ngày bình thản sinh hoạt, giống như đã là một bộ phận của thế giới này vậy.
Thượng Minh Thành tiếp nhận trà sữa từ tay người phục vụ, bé đẩy bình lớn đến chỗ Liễu Nhiên, sau đó tự cầm bình nhỏ lên uống. Bởi vì vấn đề của anh trai đã không có cách giải quyết, Thượng Minh Thành đành phải đi hỏi nàng về cha: “Chị quen cha em như thế nào?”
Liễu Nhiên: “Lúc về em có thể tự hỏi cha mình!”
Thượng Minh Thành liền gật đầu: “Vâng!”
Liễu Nhiên không nói, Thượng Minh Thành chỉ có thể hỏi lại lần nữa về anh trai: “Vậy chị có thể thích anh trai em một chút không?”
Liễu Nhiên cười thanh, nàng cười rộ lên rất đẹp, bạn nhỏ đối diện nhìn đến ngây người, khuôn mặt nhỏ hồng lên, nói: “Em đi hỏi thăm xung quanh, bọn họ nói anh ấy thích chị.”
Hai người dắt tay ra ghế dài đối diện quán trà sữa ngồi, Liễu Nhiên lúc này mới hỏi: “Em nghe ai nói vậy?”
Thượng Minh Thành: “Mọi người đều nói như vậy á!”
Liễu Nhiên cũng không thèm để ý vấn đề này, thấy đứa bé ngây thơ mờ mịt, cũng liền không hỏi đến cùng, chuyển vấn đề: “Em tới đây bằng cách nào?”
Thượng Minh Thành kiêu ngạo: “Em né tránh tài xế xong liền ngồi xổm trước cổng trường chờ chị.”
Liễu Nhiên gật đầu: “Em rất giỏi nha, vậy có biết bọn mình ngồi ở chỗ này làm gì không?”
Thượng Minh Thành sửng sốt, nhìn nhìn chung quanh, chỗ này là vỉa hè. Đằng sau ghế dài chính là ô tô di chuyển trên mặt đường, băng ghế nằm dưới tán cây to trên vỉa hè, đối diện chính là tiệm trà sữa Liễu Mính.
Thượng Minh Thành khó hiểu mà hỏi: “Vì sao chúng ta lại ngồi ở đây?”
Liễu Nhiên nhìn đồng hồ, nói: “Bởi vì, chị đang đợi anh trai em đến đón em.”
Thượng Minh Thành: “Anh trai á? Anh ấy về nhà rồi.”
Còn chưa nói xong liền thấy Bạch Dực Cẩn từ đối diện chạy qua vạch kẻ đường mà tới.
Thượng Minh Thành khiếp sợ mà nhìn anh trai nhà mình, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Trời ơi! Anh trai đến thật nè, sao chị biết ảnh sẽ đến?”
Liễu Nhiên giơ điện thoại lên: “Vì chính chị gọi anh em đến mà.”
Lúc này Bạch Dực Cẩn đã chạy đến trước mặt bọn họ, nhìn hai người đang ngồi nhàn nhã uống trà sữa, cậu ta nhẹ nhàng thở ra.
Bạch Dực Cẩn sửa sang lại đầu tóc và quần áo, tiến lên nhìn Thượng Minh Thành hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Thượng Minh Thành tức khắc hoảng loạn, bé bóp chặt bình trà sữa, may là Liễu Mính dùng bình nhựa cứng mới không khiến thằng bé bóp bắn hết trà sữa lên người.
“Em, em, em đến để gặp chị.”
Bạch Dực Cẩn buồn cười: “Chị? Em quen người ta à mà đã gọi chị rồi?”
“Hiện, hiện tại quen rồi. Anh ơi, anh giận à? Anh đừng giận, Thành Thành mua trà sữa cho anh uống được không?”
Bạch Dực Cẩn nhìn thoáng qua bình trà sữa: “Mẹ em cấm em uống trà sữa mà nhỉ, em béo rồi đấy.”
Thượng Minh Thành hít thở không thông: “….” ㄒoㄒ Anh trai không yêu em…
Liễu Nhiên híp mắt nhìn hai người, thật dễ dàng nhìn ra bọn họ có tình cảm rất tốt. Nàng không khỏi nghĩ tới 2 ông anh nhà mình, tình cảm của ba người cũng tốt như vậy.
Thời gian trôi đi, mỗi người đều phải đi lên con đường riêng của mình trong cuộc sống.
Liễu Văn hiện giờ đang làm nhân viên ở một công ty lớn, tan làm cũng sẽ cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn bữa cơm, gắn kết các mối quan hệ.
Thu Lan Huyên là một người mẹ cởi mở, chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của con cái. Khi Liễu Văn ở nhà, tuy luôn nói hắn phiền phức nhưng trong lòng bà cũng vui vẻ.
Lúc Liễu Văn yêu cầu dọn ra ngoài sống riêng, Thu Lan Huyên cũng không có phản đối, con trai lớn rồi, biết tự lập là đúng.
Ngày Liễu Văn chuyển nhà cực kì phấn chấn, nói là cùng đồng nghiệp thuê một căn hộ chung cư.
Liễu Nhiên và Kha Viêm cũng không nói gì, bọn họ vui vẻ đưa tiễn hắn. Ba ngày sau lại thấy Liễu Văn khóc lóc trở về. Hắn lên án người đồng nghiệp kia ở quá bẩn, đi WC không xả nước, nấu cơm không sạch sẽ, còn thích mang phụ nữ về nhà.
Vì thế, Liễu - tự lập - Văn dọn ra 3 ngày liền dọn về, thanh toán hai tháng tiền thuê nhà, kêu đồng nghiệp tìm người khác ở chung hoặc chuyển sang một căn hộ nhỏ hơn.
Lãng phí một đống tiền lương, Liễu Văn cảm giác cuộc sống của mình toàn màu đen.
Mà Kha Viêm cũng chọn ở riêng khi vào Đại học năm nhất, Thu Lan Huyên tiếc nuối mà đưa cậu đến trường học, Liễu Văn liền chua chát nói: “Nhớ năm đó lúc con một mình rời đi thành phố Hải Thanh để đến kinh đô, cũng không thấy mẹ luyến tiếc cái gì.” Quả nhiên là con ghẻ... =)))
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một việc nhỏ ở Liễu gia mà thôi. Nhưng trong trí nhớ của Liễu Nhiên, khi bọn họ ở chung cũng giống như 2 anh em trước mặt vậy.
Nàng vậy mà tự dưng có chút nhớ 2 ông anh kia……
Bạch Dực Cẩn răn dạy em trai một trận xong mới quay ra nói với Liễu Nhiên: “Cảm ơn cậu đã báo cho tôi.”
Liễu Nhiên ừ một tiếng, nàng hút cạn trà sữa, ném cái bình rỗng vào thùng rác rồi nói: “Tôi về trước đây.”
Thấy Liễu Nhiên xoay người sắp đi, Bạch Dực Cẩn đột nhiên xúc động gọi lại: “Nhiên Nhiên.”
Một tiếng “Nhiên Nhiên” đã biến mất từ lâu hiện giờ lại vang lên, vậy mà lại gợi cái cảm giác cảnh còn người mất.
Cậu ta không biết Liễu Nhiên mấy năm nay sống thế nào, nhưng chắc sẽ không tệ.
Nàng cũng sẽ không biết mình mấy năm nay như thế nào, tuy không tốt lắm nhưng cũng không quá tệ.
Năm 7 tuổi, Bạch Dực Cẩn và Bạch Yên Nhiên xa cách nhau, cậu ta đã dành tình cảm chân thành hồn nhiên nhất cuộc đời cho mẹ mình.
Khi đó, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, dù ai nói Bạch Yên Nhiên không tốt thì Bạch Dực Cẩn liền xù lông giống một con nhím vậy, hận không thể đánh bọn họ quỳ xuống xin lỗi mẹ.
Không ai biết mẹ đã vất vả thế nào để nuôi dưỡng cậu ta, Bạch Dực Cẩn nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng, dù sau này biết mẹ mình ti tiện cũng không có thể vô tình vứt bỏ.
Thời điểm bị đưa đến kinh đô, cậu ta không biết ngồi tù có nghĩa gì.
Bạch Dực Cẩn mong chờ mẹ ra ngoài, mang mình trở lại chung cư nhỏ kia, quay về cuộc sống hạnh phúc của hai người. Ở nơi đó, cậu ta còn có bạn bè, chắc chắn Nhiên Nhiên sẽ là một trong số những người bạn quan trọng nhất đời Bạch Dực Cẩn.
Đáng tiếc, nhiều năm sau cậu ta vẫn không chờ được ngày mẹ trở về.
Mà không lâu sau cha lại cưới một người mẹ kế xinh đẹp mềm mại, Bạch Dực Cẩn còn nhỏ lại biết rõ phận làm con riêng không dễ dàng, tận lực thật cẩn thận để không chọc mẹ kế tức giận, gây thêm phiền phức cho cha.
Đầu óc thông minh bẩm sinh khiến cậu ta sống càng ngày càng trôi chảy. Đứa nhỏ mới 7, 8 tuổi lại càng ngày càng hiểu chuyện. Đây là điểm đáng buồn, nhưng cũng là điểm đáng mừng của Bạch Dực Cẩn.
Bạch Dực Cẩn rất may mắn, mẹ kế là người biết đối nhân xử thế, chưa từng bạc đãi cậu ta.
Nhưng mà, chỉ có người sống trong hoàn cảnh đó mới biết, chưa từng bạc đãi không có nghĩa là sống thoải mái.
Một cái gia tộc nguy cơ tứ phía, một người mẹ kế gia thế khủng, còn có một người em trai đáng yêu. Duy trì sự cân bằng giữa bọn họ là điều mà Bạch Dực Cẩn vẫn luôn cố gắng.
Để cố gắng cũng phải trả giá nhiều thứ, Bạch Dực Cẩn trở nên càng thêm trầm mặc, mẫn cảm và cũng càng thêm kiên định.
Lúc ấy ở lớp gặp lại Liễu Nhiên, cậu ta không khỏi nhớ tới những ngày tháng vô tư năm đó dưới chung cư Ánh Nắng, nhớ tới ký ức vui vẻ với nàng.
Nhưng có một ngọn núi lớn được dựng lên giữa những hồi ức đẹp đẽ này.
Đó chính là chuyện xảy ra giữa Liễu Nhiên và Bạch Yên Nhiên, cùng với thân phận lúng túng của Bạch Dực Cẩn hiện tại.
Cho nên, cuối cùng cậu ta đã không nói gì cả. Chậm rãi xa cách chắc là lựa chọn tốt nhất cho cả hai người.
Tiếng “Nhiên Nhiên” này chẳng những làm nổi lên ký ức của Bạch Dực Cẩn, mà còn đánh thức những ký ức về cậu ta trong đầu Liễu Nhiên.
Nhưng, ký ức cũng chỉ là ký ức, quá khứ đã qua, thế giới hiện tại sớm đã không còn như trong trí nhớ. Nghĩ lại cũng chỉ có thể cảm thán "cảnh còn người mất" mà thôi.
Liễu Nhiên vén tóc ra sau tai, bỏ lại ánh chiều tà rực rỡ, tươi cười xoay người rời đi.
Thượng Minh Thành ngẩng đầu thấy anh trai nhìn người ta đến ngây người, có chút đáng thương mà nghĩ: Anh Dực Cẩn thật đáng thương, nữ thần không nhìn, cũng không phản ứng ảnh. Xem ra, nữ thần càng thích mình hơn. =)))
***
Buổi tối, lúc Bạch Dực Cẩn mang theo Thượng Minh Thành trở về, mẹ kế Hạ La liền vô cùng lo lắng hỏi: “Nó đi đâu vậy? Tài xế tìm nửa ngày mà không thấy.”
Bạch Dực Cẩn cười: “Em ấy đến trường học tìm con, bạn học trong trường nhìn thấy liền nói cho con.”
Hạ La nghe xong dở khóc dở cười, cốc Thượng Minh Thành một cái: “Sao lại một mình chạy ra thế hả, lỡ con bị người ta bắt đi thì làm sao bây giờ?”
Thượng Minh Thành che lại chỗ bị đánh, ngây thơ mà nói: “Con thông minh thế này sẽ không bị người xấu bắt đâu!”
Hạ La buồn cười, nhưng vẫn không quên cầm chổi lông gà đánh bé một trận: “Một đứa bé một mình ra ngoài rất nguy hiểm, con đã làm sai lại không biết hối cải, còn dám tranh luận. Có vẻ không đánh con một trận thì con sẽ không nhớ được.”
Thượng Minh Thành quay đầu kêu thảm thiết: “Anh ơi cứu em!!!”
Bạch Dực Cẩn nghiêm túc nhìn bé một cái, sau đó vô tình mà quay đầu sang bên cạnh: “Mẹ em nói rất đúng.”
Thượng Minh Thành: “/(ㄒoㄒ)/~~” Anh à thương em chút đi!
Lúc ăn tối, Thượng Minh Thành lại nhớ tới lời Liễu Nhiên nói.
Bé nghiêm túc hỏi Thượng Phàn Vũ: “Cha ơi, con có thể hỏi một chuyện không?”
Hắn ta gật đầu, Thượng Minh Thành liền hỏi: “Cha biết Liễu Nhiên không?”
Cái bát trong tay Thượng Phàn Vũ rung lên, Hạ La lập tức liền chú ý tới, cô ấy hoài nghi mà nhìn về phía chồng mình.
Thượng Phàn Vũ cũng khiếp sợ hỏi Thượng Minh Thành: “Sao con lại hỏi cái này?”
Thượng Minh Thành: “Hôm nay con đến trường tìm anh trai thì gặp chị ấy, chị nói quen biết cha, còn nói hai người từng đánh nhau. Vậy lúc cha và chị ấy đánh nhau thì ai thắng ạ?”
Vẻ mặt Thượng Phàn Vũ càng khó coi, hắn ta hít sâu một hơi rồi nói: “Cha chưa từng cùng con bé đó đánh nhau.”
Hạ La nhíu mày: “Sao thế, anh quen cô bé đó à?”
Thượng Phàn Vũ nhìn cô ấy một cái, không trả lời.
Xét theo góc độ khác, có thể nói Liễu Nhiên chính là bà mối cho 2 vợ chồng bọn họ.
Nàng không có làm gì cả, thông qua dư luận suýt nữa ép Thượng gia rời khỏi tập đoàn Thượng thị.
Cuối cùng Thượng Phàn Vũ không còn đường lui, liên hôn cưới Hạ La, có được một số tiền lớn, khiến hắn ta có thời gian giành lại được cơ hội.
Hiện giờ nghe thấy cái tên Liễu Nhiên, Thượng Phàn Vũ vậy mà lại có cảm giác xa lạ.
Lúc trước, rõ ràng 2 chữ này luôn ám ảnh đến cả trong giấc ngủ của hắn ta.
Ănn mệt vài lần, Thượng Phàn Vũ cũng thử buông xuống. Liễu Nhiên liền không hề quản bọn họ, lúc ấy hắn ta cười khổ mà nghĩ: Người ta căn bản là không thèm để ý mình.
Bởi vì Thượng Phàn Vũ trốn trốn tránh tránh, Hạ La nghi ngờ nhưng cũng không nói gì thêm.
Ngày hôm sau, cô ấy liền gọi điện dò hỏi mẹ chồng Tiết Minh Hương: “Mẹ biết Liễu Nhiên không?”
Hạ La nghĩ Liễu Nhiên chắc là con gái riêng của Thượng Phàn Vũ, nếu không thì chồng mình phản ứng lớn thế làm gì?
Kết quả cô ấy vừa hỏi xong, mẹ chồng cũng dừng một chút, sau đó đột nhiên nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Sao đột nhiên lại nhắc đến nó?”
Hạ La muốn thử xem thân phận của Liễu Nhiên, liền nói nàng bắt nạt Thượng Minh Thành. Nghĩ nếu thật là con riêng, mẹ chồng chắc chắn sẽ nói vòng vo.
Kết quả, Tiết Minh Hương nghe xong liền cười lạnh một tiếng: “Thù mới hận cũ, mẹ đã sớm muốn giáo huấn nó một trận, không có việc gì khác thì ngắt đi!”
Nói xong, bà ta liền trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ La ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt khó hiểu.
Ô! Mẹ chồng làm sao vậy? Sao có cảm giác bà ấy càng quen thuộc Liễu Nhiên hơn cả chồng mình nhỉ?
Chuyện này Hạ La nhớ một buổi tối, sáng hôm sau ngủ dậy liền quên mất.
Lại qua mấy ngày, Tiết Minh Hương đột nhiên hưng phấn mà tới tìm Thượng Phàn Vũ. Bởi vì hắn ta đi công tác không ở nhà, bà ta liền nói với Hạ La: “Khi nào Phàn Vũ về thì kêu nó gọi cho mẹ, bảo là mẹ đã báo thù giúp nó.”
Sau đó, Hạ La trơ mắt nhìn mẹ chồng ngửa mặt lên trời cười to rồi rời đi.
Cô ấy cảm thấy có gì đó ảo lắm, nhanh chóng gọi điện cho chồng, vừa mở miệng liền nói: "Thượng Phàn Vũ, không xong, mẹ phát điên rồi!"
Thượng Phàn Vũ không chút do dự cúp điện thoại…
Mấy ngày sau, Hạ La đột nhiên nhận được điện thoại từ bạn thân, người nọ hỏi: “Bà biết mẹ mình bị bắt chưa?”
Cô ấy ngơ ngác hỏi lại: “Mẹ tui bị bắt á?”
“Mẹ chồng của bà á!”
Người nọ sợ Hạ La nghe không hiểu, còn cố ý nhắc lại lần nữa, cô ấy vẫn ngẩn ngơ: “Sao lại bắt mẹ chồng tui?”
Người nọ liền nói: “Nghe nói lục soát ra 700g ma túy ở trong phòng bác ấy, bà không biết sao?”
Hạ La nghe được ma túy thì hô hấp cứng lại, cô ấy không tin tưởng mà hỏi lại: “Bà nói cái gì? Mẹ chồng tui tàng trữ cái gì cơ?”
Người nọ tựa hồ cũng không dám tin tưởng, nhưng vẫn nói: “700g ma túy. Cái này gần như dẫn đến tử hình rồi đó!”
Hạ La sợ đến bủn rủn tay chân, đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước mẹ chồng hưng phấn tới tìm mình nói giúp Thượng Phàn Vũ báo thù, kêu cô ấy báo với chồng một tiếng.
Kết quả bởi vì Hạ La quá kích động, nói sai, hắn ta trực tiếp ngắt điện thoại. Dưới sự tức giận, cô ấy cũng không thèm gọi lại, bây giờ lại ra chuyện.
Hạ La chân mềm tâm run, rất sợ phiền phức này dính đến mình.
Cô ấy tạm biệt bạn thân xong liền vội vội vàng vàng gọi cho Thượng Phàn Vũ.
Hắn ta biết chuyện liền nhanh chóng trở về, trên đường đã hỏi ý kiến luật sư, hiện giờ bất kì ai cũng không thể gặp bị cáo, chỉ có luật sư mới được gặp.
Bởi vậy, Thượng Phàn Vũ chỉ có thể ở nhà lo lắng suông.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Thượng Dã Đế đương nhiên cũng thoát khỏi ôn nhu hương mà trở về.
Thấy con trai sốt ruột đi qua đi lại, ông ta bắt chéo chân, nói: “Bà ấy thích ma túy lắm, lúc bị bắt đi cưỡng chế cai nghiện, trở về vẫn hút còn gì? Đây không phải lần đầu, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi.”
Thượng Phàn Vũ lắc đầu: “Không có khả năng, năm trước mẹ nói đã cai được rồi. Hơn nữa, cho dù chưa cai được thì cũng đâu đến nỗi phải tàng trữ ở nhà?”
Thượng Dã Đế cũng không thể hiểu được: “Mẹ mày cũng đâu có ngu đến vậy, vô duyên vô cớ sao lại giấu 700g ma túy trong nhà?”
Nói đến cái này, ông ta còn thấy có chút may mắn: “May là bà ấy giấu ở nhà riêng, nếu giấu ở đây, chúng ta cũng không thoát được. May quá may quá, mẹ mày còn có chút lương tâm.”
Thượng Phàn Vũ nhìn cha chỉ lo cho chính mình, trong lòng bực bội.
Chạng vạng, luật sư đã đến.
Hắn vừa tiến vào nhà liền hỏi: “Có ai biết Liễu Nhiên không?”
Thượng Phàn Vũ và Thượng Dã Đế đồng thời khựng lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía luật sư, vị luật sư kia nghiêm túc mà nói: “Mẹ anh nói, đây là do Liễu Nhiên hãm hại.”
Thượng Dã Đế cười nhạo một tiếng: “Năng lực của nó lớn thật nha!”
Hạ La lặng lẽ nhấc tay nói: “Mấy ngày hôm trước mẹ tìm con, nói là giúp Phàn Vũ báo thù, không biết việc này có phải liên quan đến vụ mẹ tàng trữ ma túy hay không?”
Thượng Phàn Vũ đột nhiên quay đầu: “Cái gì? Mẹ đi đắc tội ai? Liễu Nhiên sao? Đã bao nhiêu năm rồi mà bà ấy còn nhớ à?”
Luật sư: “Mẹ anh nói bà ấy không tàng trữ ma túy, như vậy cái bao ma túy kia nhất định là bị người khác nhét vào. Bà ấy có bấm camera theo dõi, chỉ cần xem ghi hình là có thể chứng minh mẹ anh trong sạch.”
Thế nên, Thượng Phàn Vũ vội vã xem video ghi hình cả đêm, kết quả chỉ có thể chứng minh trong 1 tuần qua căn nhà đó chỉ có Tiết Minh Hương ra vào.
Nói cách khác, bao ma túy không có khả năng xuất hiện trong 7 ngày gần đây, chỉ có thể là bị nhét vào trước đó.
Nhưng mà băng theo dõi trong 3 tháng gần nhất ở chung cư Tiết Minh Hương đang ở đều không có hình ảnh Liễu Nhiên đến gần chung cư.
Sau khi luật sư nói chuyện này cho Tiết Minh Hương biết, bà ta trực tiếp nôn ra một búng máu ngay tại nhà giam.
Thượng Phàn Vũ cũng không chết tâm, hắn ta cuối cùng vẫn gọi cho Liễu Nhiên.
Khoảng 10 giây sau mới nghe được bên kia nhận điện thoại.
“Alo.” Đầu bên kia vang lên giọng nói trong trẻo dễ nghe của một thiếu nữ.
Thượng Phàn Vũ hít sâu một hơi: “Có phải mày hay không?”
“Cái gì?” Trong giọng nói của Liễu Nhiên dường như có hai phần nghi hoặc.
Thượng Phàn Vũ hỏi: “Có phải mày ham hại mẹ tao không? Liễu Nhiên, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, mày đừng có mà quá đáng.”. Đam Mỹ Sắc
“Ha ha ha” Liễu Nhiên cười vài tiếng rồi nói: “Cháu không hề hãm hại ai nha! Bác ấy muốn để thứ đó vào phòng cháu, cháu chỉ là trả lại đồ vật về chỗ cũ thôi.”
Thượng Phàn Vũ: “……” Tuy rằng chưa từng tiếp xúc với Liễu Nhiên, hai người tranh đấu mới có 3 lần.
Nhưng hắn ta lại có chút hiểu biết nàng, Liễu Nhiên khinh thường đi nói dối.
“Nga, đúng rồi, nói với ba chú là đừng tiếp tục bắt nạt cháu. Mấy lần trước bị chém tay chân, lần này chơi lớn đấy, trực tiếp đem đầu duỗi lại đây.” Thanh âm Liễu Nhiên lạnh băng: “Tuy rằng nhà cháu không quyền không thế, nhưng mà không phải dễ bắt nạt, lần này chém đầu cho chú nhìn đấy, chú hiểu chưa?”
Thượng Phàn Vũ: “……” Tao hiểu em gái mày á!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.