Sau khi cô mua xong thì hai mẹ con ngồi trên một chiếc ghế gỗ ở kế đó, cậu nhóc tiểu Lãng hăng say mà ngồi ăn chiếc kẹo bông, còn cô thì không hiểu sau tim lại trở nên hồi hộp giống như cô sắp gặp điều gì đó.
Ở đây Hàn Thần Hạo dẫn con gái đi dạo, hai ba con cứ lang thang trên phố cô nhóc Nhược Tuyết thì lao lia mà nhìn xung quanh, ngay lặp tức ánh mắt của cô nhóc dừng lại chiếc ghế gỗ có người đang ngồi, bước chân cô nhóc khựng lại miệng thốt lên:
"Baba ơi... hình như con đã tìm thấy mẹ rồi...?"
Hàn Thần Hạo nghe cô nhóc nói vậy thì liền đưa mắt nhìn xung quanh sau đó thì dừng ngay trước chiếc ghế gỗ mà Dương Nhược Uyển đang ngồi thì hắn cũng ngay lặp tức mà nhìn con gái lên tiếng:
"Tuyết nhi... chúng ta tìm được mẹ rồi..."
Dương Nhược Uyển cảm giác có người đang nhìn mình thì cô cũng đưa mắt nhìn xung quanh sau đó thì khựng lại nhìn thấy Hàn Thần Hạo và Nhược Tuyết đang nhìn mình, bản thân cô khi nhìn thấy hai người thì đứng dậy nước mắt cô rơi xuống.
Khung cảnh nhộn nhịp này bỗng chốc dừng lại, Hàn Nhược Tuyết cô bé nhanh chóng buông tay Hàn Thần Hạo ra rồi một mạch chạy tới chỗ cô vì khoảng cách của hai người không quá xa nên cô nhóc chạy đến chỗ cô rất nhanh.
Cô bé đưa tay ôm lấy chân cô giọng có phần nghẹn ngào mà nói:
"Mẹ ơi... Tuyết nhi rất nhớ mẹ..."
Khi nghe cô bé nói câu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-nuoi-ta-yeu-em/2837482/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.