Chương trước
Chương sau
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Vương Phúc Nhi nói: "Tuy rằng các người bán Thanh Mai tỷ là không đúng, nhưng mà Thanh Mai tỷ luôn nắm lấy áy náy của các người, làm ra việc này, mọi người như vậy là tốt với nàng sao? Ta là một vãn bối, nói nhiều cũng không tốt, nhưng mà mọi người cẩn thận ngẫm lại, áy náy với một người, chuyện gì cũng dung túng nàng, sau đó chờ nàng làm ra chuyện không thể giải quyết, hủy đi bản thân mới là bù đắp cho nàng sao?
Bù đắp cho một người cũng có thật nhiều cách, vì sao không thể làm nương cho giống làm nương, làm ca ca chính là làm ca ca, lúc cần quản lý dạy dỗ thì phải nhúng tay dạy dỗ? Lúc nào nên nói thì phải nói chứ? Vì sao cứ phải nhìn nàng đi tới bước một sai lầm mới được? Chỉ là vì mặt mũi mà đối tốt với nàng, như vậy phận làm con ở đâu?"
Nàng cũng không tin việc Thanh Mai quấn quít lấy Tứ Bảo ca bọn họ không biết, chẳng qua là cảm thấy trước kia thực có lỗi với Thanh Mai, hiện tại cũng không dám quản nàng, muốn thuận theo ý của nàng. Được rồi, nếu ngươi vẫn thuận theo ý của nàng vậy ta cũng không nói gì nữa, rõ ràng trong lòng các ngươi cũng không phải cái loại người đại ác, nếu không vì sao ngày đó lại bắt người đi rồi? Nói rõ trong lòng các ngươi vẫn cảm thấy Thanh Mai làm không đúng.
Được rồi, nếu trong lòng đều hiểu được, nhưng mà vẫn không dám quản, chỉ bởi vì áy náy chết tiệt kia, vậy rốt cuộc là thật sự bù đắp cho một người, hay là tận tình hủy người ta? Trên đời này, thật nhiều người đều nghĩ không rõ, cứ sai thêm như vậy.
Nương Thanh Mai nghe được mà rơi lệ đầy mặt: "Chúng ta cũng biết Thanh Mai làm không đúng, chỉ là chúng ta, nhìn nàng chịu nhiều khổ như vậy, ài, trong lòng ta đây…"
"Nương, người đừng nói nữa, về sau chúng ta cũng không cần tiếp tục chiều nó, con liều mạng làm hỏng thanh danh chính mình, liều mạng Thanh Mai oán hận con, con cũng phải quản nó, bằng không cứ tiếp tục như vậy thì Thanh Mai chỉ có thể là thật sự bị hủy." Hắn bị người ta nói ra suy nghĩ trong lòng, thật sự rất hổ thẹn, nói đến cùng cũng vì tìm kiếm an ủi trong lòng, muốn bồi thường cho muội tử của mình, không nghĩ tới như vậy mới là thật sự hại muội tử.
Vương Hoa Nhi lại nói: "Ta muốn đi gặp mặt Thanh Mai một lần."
Khương Điền ở bên cạnh nắm tay nàng.
Nương Thanh Mai vội nói: "Được, trước kia con và Thanh Mai rất thân, đứa nhỏ này là muốn lầm đường, thẩm đa tạ con."
"Phúc nhi, muội đi theo với tỷ đi." Vương Hoa Nhi nói, nàng có chút sợ hãi, cần phải có người ở bên cạnh ủng hộ nàng.
Vương Phúc Nhi gật đầu, đi theo tới nhà Thanh Mai. Tẩu tử Thanh Mai thế nhưng không có ở nhà, ca ca Thanh Mai nói là đuổi người về nhà mẹ đẻ rồi, bằng không lại muốn xúi giục gây sự.
Thanh Mai nằm một mình ở trong phòng, nghe được tiếng bước chân thì nhìn thoáng qua, cũng không có đứng lên. Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đều tự tìm ghế ngồi xuống, Thanh Mai trừng mắt nhìn hồi lâu, cũng không có nghe thấy ai nói chuyện, thì nhịn không được, trực tiếp nhảy dựng lên: "Hai người các ngươi là tới nhìn ta chê cười đi, tốt, hiện tại nhìn đi, nhìn đi, đáng tiếc, hiện tại ta ăn được uống được, cho các ngươi thất vọng rồi!"
Vương Phúc Nhi cười nói: "Người phô trương thanh thế thích nhất là lớn tiếng nói chuyện, Thanh Mai tỷ, tỷ nói đúng không?"
Thanh Mai vụt nhảy dựng lên một cái: "Ngươi nói ai phô trương thanh thế?"
"Nói người nên nói, Thanh Mai tỷ, tỷ cảm thấy như bây giờ có ý nghĩa sao?"
"Ta mặc kệ là có ý nghĩa hay không? Ta chỉ muốn trong lòng mình thoải mái thì tốt rồi." Thanh Mai nói. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Vương Hoa Nhi nói: "Thanh Mai, ta không biết ngươi ở bên ngoài gặp chuyện gì, nhưng mà ngươi như bây giờ, chẳng lẽ trong lòng ngươi là dễ chịu sao? Vì sao không sống thật tốt? Không nên lãng phí chính mình đây?"
Thanh Mai cười ha ha: "Phải sống tốt, ta có thể sao? Các ngươi không có chịu qua khổ, các ngươi không biết trong lòng ta có bao nhiêu khổ."
"Thanh Mai tỷ, ngày bé chúng ta chịu khổ, tỷ cũng biết đến, cho nên tỷ nói lời này là không đúng. Hơn nữa, trong lòng tỷ có bao nhiêu khổ, tỷ không nói ra, chúng ta làm sao biết, tỷ buồn ở trong lòng, đều khiến cho mọi người cũng không chịu nổi, trong lòng tỷ sẽ tốt rồi sao? Nhị tỷ của ta, từ khi tỷ đi làm nha hoàn cho người khác, mỗi ngày đều nhắc tới, nói mình không có bản lĩnh không có tiền, mỗi lần thấy nha hoàn người khác, đều luôn nghĩ tỷ có sống tốt không. Nếu tỷ nói nhị tỷ của ta là làm ra vẻ, ta đây cũng không thể nói gì hơn, bởi vì ta không hiểu được vì sao nhị tỷ của ta phải làm như vậy?
Là vì tỷ có tiền cho nhị tỷ ta, hay là tỷ có quyền cho nhị tỷ ta? Vì sao tỷ muốn mình đi cừu hận mọi người, mà nhìn không tới người khác đối tốt với tỷ chứ? Cho dù là thẩm, năm đó bà bán tỷ, là bà không đúng, nhưng mà hiện tại bà muốn bù đắp lại cho tỷ, tỷ lại không tiếp nhận, còn có ca ca của tỷ, nếu tỷ oán hắn hận hắn, vậy thì đánh hắn mắng hắn, hoặc là làm cho bản thân một mình hắn sống không tốt. Tỷ nói một chút xem, tỷ dùng phương thức tự giày xéo chính mình làm cho bọn họ khó chịu, như vậy rốt cuộc là tỷ trả thù ai hả?" Biến thành người nói cẩu ghét, thật sự có thể xúc phạm tới người khác sao?
Vương Hoa Nhi đã sớm nhịn không được mà khóc lên, trước kia Thanh Mai thật tốt, hiện tại tự lãng phí chính mình. Thanh Mai nghe xong Vương Phúc Nhi nói, trước còn ngơ ngác không có phản ứng gì, thấy Vương Hoa Nhi khóc, nàng cũng nhịn không được lớn tiếng khóc lên, giống như muốn khóc ra hết bao ủy khuất trong lòng: "Ta cũng không muốn như vậy, nhưng mà ta nhịn không được, dựa vào cái gì ta phải chịu nhiều khổ như vậy? Trong lòng ta không cam lòng. Hoa nhi, vì sao ngươi không về đây thăm lại ta? Ngươi chán ghét ta hả? Còn có Vương Tứ Bảo, ta chính là cảm thấy hắn khinh thường ta, vì sao cũng không nói với ta hai câu? Không phải là vì ta đi làm nha đầu sao?"
Thanh Mai vừa khóc vừa nói ra ủy khuất của bản thân, bởi vì nàng thấy hiện tại Vương Hoa Nhi sống tốt, gả tốt, mà hiện tại mình cũng chỉ là trong tay có mấy đồng tiền, người trong nhà mới tiếp nhận mình. Đương nhiên đây là từ trong ánh mắt của đại tẩu nàng thể hiện ra, căn bản là thật không biết nương nàng và ca ca nàng thì có ý tưởng gì. Cho nên mới bình nứt không sợ bể, con người một khi chui vào ngõ cụt, vậy thì nguy hiểm, nghĩ chuyện gì đều cảm thấy mọi người thực có lỗi với ta. Cho nên làm việc càng ngày càng quái đản. Phải có người cứu tỉnh nàng.
Cứ nói chuyện Tứ Bảo này đi, nếu Thanh Mai có thể suy nghĩ thoáng một chút, có lẽ chẳng phải Tứ Bảo khó chịu ngột ngạt, phỏng chừng chuyện phía sau cũng không phát sinh được. Vương Phúc Nhi cảm thấy đây là Thanh Mai hoàn toàn muốn thở ra một hơi, mới có thể muốn gây chuyện ở trên hôn lễ của Tứ Bảo, dù sao nàng cũng không sợ dọa người, hơn nữa tẩu tử của nàng cũng là người chỉ e thiên hạ không loạn, cho nên mới có chuyện như vậy xảy ra. Về phần nói thích Vương Tứ Bảo có bao nhiêu, còn chưa tới nông nỗi kia.
Được rồi hiện tại nói ra hết, trong đầu liền sáng sủa hơn, người ta một khi nghĩ thông suốt, thật nhiều chuyện đều rõ ràng. Vương Hoa Nhi và Thanh Mai tuy rằng không phải giống như ngày bé quan hệ thân thiết không thôi, nhưng dù sao vẫn có lời nói. Diendanlequydon~ChieuNinh
Nương Thanh Mai và Thanh Mai cũng cùng nhau ôm đầu khóc rống, nương Thanh Mai chỉ nói mình rất xin lỗi nàng, ca ca Thanh Mai nói, mình cũng không cần tức phụ nữa, mỗi lần đều là nàng ta xúi giục. Chẳng qua đây đều là việc nhà của Thanh Mai, Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi thì không quản được.
Tâm sự của Vương Hoa Nhi đã yên, chỉ mong về sau Thanh Mai có thể có nơi chốn tốt.
Vương Phúc Nhi thì sao, nàng và tướng công mình đi về nhà, việc này khiến cho người có chút mệt. Ra chủ ý cũng là một việc mệt nhọc mà. Trở về phải tẩm bổ một chút. Nhưng mà cũng may chuyện giải quyết xong, cũng không uổng mình vất vả một hồi.
Sau khi trở về, nghỉ ngơi vài ngày, Tống Trường Khanh dẫn theo Vương Phúc Nhi đi gặp phu thê Triệu Thư Lâm. Quả nhiên thiên kim tri phủ không phải người bình thường có khả năng so sanh với, tướng mạo đẹp, hơn nữa mặc quần áo cũng không phải là người bình thường có thể mặc lên, chỉ là thân mình yếu nhược, trong lúc hành động còn có hai nha đầu hầu hạ bên người.
"Nghe nói tướng công và cô cùng với Tống đại phu là chơi chung từ nhỏ đến lớn, đây là một chút tâm ý nho nhỏ, xin vui lòng nhận cho." Thiên kim tiểu thư quả nhiên không giống, nói chuyện đều có vẻ nho nhã, Vương Phúc Nhi biết đó nhất định là thứ tốt, chỉ là cũng bởi vì mọi người là bạn từ thơ ấu, thì cho này nọ, cái này cũng không thể nào nói nổi đi. Vương Phúc Nhi cười nói: "Cô quá khách khí, nếu chúng ta là quan hệ thân, giờ tặng đồ chỉ thấy xa lạ rồi. Hơn nữa ta cũng không có chuẩn bị thứ gì, thu đồ của cô thì quá thất lễ."
Khâu thị cười nói: "Cũng không riêng gì cái này, ta mới gả tới đây, một chút cũng không biết tướng công yêu thích cái gì. Cô và tướng công là chơi chung từ nhỏ đến lớn, nếu cô có biết một ít, có thể nói cho ta biết hay không? Ta nghĩ đến lúc đó tướng công sẽ thích." Nói xong mặt cũng đỏ.
Vương Phúc Nhi nói: "Xem cô nói này, chúng ta cũng chỉ là kết phường (hùn vốn) buôn bán, cái khác ta thật sự không biết." Nói giỡn à, nếu như ta thật sự nói ra tướng công nhà ngươi thích cái gì, không thích gì, trong lòng ngươi nhất định hận chết ta, ta cũng không phải kẻ ngốc. Nếu ngươi muốn hỏi mấy thứ này, sao không hỏi bà bà ngươi hả, thật là, thiên kim tiểu thư này, sao trong óc cong cong quẹo quẹo lại nhiều như thế hả? Ở chung với những người này, nếu không đủ tâm nhãn, vậy chỉ có thể chờ bị tính kế đi.
Lúc này Khâu thị mới vừa lòng cười: "Ta chỉ nói giỡn với tẩu tử thôi, ta thật sự thấy tẩu tử là mới gặp như đã thân quen, thứ này tẩu phải nhận lấy, bằng không chính là khinh thường ta, ta ở Tú Thủy trấn này lạ nước lạ cái, về sau nhất định còn phải phiền toái tẩu nhiều, ngài cũng đừng chê ta phiền là được."
Vương Phúc Nhi nói: "Chỗ nào cũng đều là ở sống lâu, thì việc gì cũng sẽ biết được, tin tưởng Triệu, Triệu gia huynh đệ nhất định sẽ mang cô đi dạo khắp nơi, đến lúc đó thì tự nhiên cô sẽ quen."
Một nha hoàn bên cạnh nàng ta nói: "Đây đúng là sự thật, cô gia chúng ta đối với tiểu thư chúng ta chính là tốt lắm, sợ nàng ăn không quen thức ăn bên này, còn đặc biệt mời một đầu đến bếp từ Châu phủ làm, chỉ đặc biệt nấu cơm cho tiểu thư chúng ta ăn đó."
Khâu thị vội nói: "Nơi này làm sao có phần cho ngươi xen mồm nói chuyện? Còn không đi xuống cho ta?"
Nha đầu kia không tình nguyện đi xuống, Khâu thị thật áy náy nói với Vương Phúc Nhi: "Nha đầu không hiểu chuyện, tẩu tử chê cười."
"Nào có, nào có, nha đầu kia của cô thật sự không kém." Cho ngươi có mặt mũi thôi, biết mà. Nhìn biểu tình của ngươi thì không giống như là thực tức giận, ài, tụ hội này thật sự không cho người ta thoải mái, ở chung với người như vậy, còn lúc nào cũng phải đề cao lực chú ý? Mỗi một câu nói của người ta ngươi đều phải cẩn thận ứng phó, hay là nàng ta chỉ đặc biệt như thế này đối với mình? Diendanlequydon~ChieuNinh
Mệt chết mệt sống về nhà, Vương Phúc Nhi oán giận nói: "Về sau tụ hội như vậy đừng kêu ta đi, thật sự là mệt."
Tống Trường Khanh cười nói: "Lão bà Triệu Thư Lâm không tốt?"
"Làm sao, bộ dạng người ta rất đẹp, chỉ là nói chuyện với nàng ta thật lao lực, cũng không biết thiên kim tiểu thư thì đều là như thế này hay sao? Chỉ là nha đầu của nàng ta ai cũng lợi hại, ở chung với người như vậy, chàng nói có mệt hay không?"
Tống Trường Khanh nói: "Tri phủ đại nhân có ít nhất năm khuê nữ, mặc kệ đại lão bà sinh hay là tiểu lão bà sinh, người này nếu không chút bản lĩnh cũng sẽ không như bây giờ. Dù sao nàng và nàng ta quanh năm suốt tháng cũng gặp mặt không được vài lần, sợ nàng ta làm gì?"
"Cũng không phải ta sợ nàng ta, chính là cảm giác nàng nói chuyện là lạ, ài, dù sao nói không rõ, người như vậy tiếp đón không nổi, cũng không thích tiếp đón." Làm gì phải khoe khoang ở trước mặt mình là tướng công nàng ta thật tốt với nàng ta chứ, tướng công của ta cũng đối với ta thật tốt, ta cũng không khoe khoang!
"Kì quái làm sao?" Tống Trường Khanh hỏi.
"Dù sao ta cảm thấy vậy, nàng ta có chút xem thường người khác, nhưng mà trên mặt vẫn giả bộ như là không có việc gì."
"Nàng ta xem thường chúng ta, chúng ta còn xem thường nàng ta đây, đừng so đo với người như vậy. Nếu không phải có quan hệ tốt với Triệu Thư Lâm, ai thèm quan tâm nàng ta." Cho dù là thiên kim tri phủ, hiện tại cũng đã lập gia đình, nếu còn cao cao tại thượng, vậy thì cuộc sống chỉ có thể là trôi qua càng không xong.
Tống Trường Khanh đáng tiếc cho Triệu Thư Lâm, lại lập tức nghĩ đến, Triệu Thư Lâm là đã sớm làm quyết định. Hiện tại hắn ở đây đáng tiếc cho Triệu Thư Lâm, nói không chừng bản thân Triệu Thư Lâm căn bản là không thèm để ý đâu, sẽ không cần lo lắng mù quáng. Lại nói tiếp, vẫn là nương tử của mình tốt, thật là, nếu mình cưới một thiên kim tiểu thư như vậy, vậy còn không phải khổ chết cả đời sao? Cảm thấy tài trí hơn người, cũng không ngẫm lại ngươi đã lập gia đình, phu gia mới là thân phận hiện tại của ngươi.
Quên đi không nghĩ nhiều như vậy nữa, vẫn là ôm nương tử của mình thoải mái, ài, chỉ là chừng nào mới có thể viên phòng hả. Tống Trường Khanh thực buồn bực. Bẻ đầu ngón tay tính ngày.
***Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nha ha ha, Tiểu Phúc Nhi gặp được lão bà của Triệu Thư Lâm.
Hết chương 173.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.