Chương trước
Chương sau
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Từ trên huyện trở về, Vương Phúc Nhi thương nghị mua vài nha đầu và bà tử, giúp đỡ trong nhà làm việc. Về phần mua mấy nha đầu, ban đầu nói mua mấy người đến lúc đó xem như là đồ cưới cấp bù cho đại tỷ và nhị tỷ. Chẳng qua Vương Phúc Nhi và Thích thị cân nhắc một chút, lại cảm thấy không ổn. Hiện tại đại tỷ và nhị tỷ đã là người nhà người ta, khẳng định có thể sai sử nha hoàn bà tử, lúc này ngươi hấp tấp cấp tặng người đi qua, không phải đánh lên mặt nhà chồng người ta sao? Lại nói, người ta ngay cả tiền cho nhi tức mua nha hoàn cũng không có sao?
Việc này cũng không thể làm như vậy, vì thế liền quyết định mua một nha đầu, đến lúc đó cho Vương Phúc Nhi dẫn đi theo, lại mua một bà tử, bình thường làm việc nấu cơm gì đó, cũng có thể trò chuyện với Thích thị, còn phải mua gã sai vặt cho Vương Tiểu Bảo, về sau đọc sách cũng có thể đốc thúc hắn.
Sao Vương Phúc Nhi cảm giác lần này lên cấp một tầng, cũng có thể mua bán người đây?
Hiện tại trong nhà cũng có bảy tám mươi mẫu đất, là thật sự địa chủ, còn có cái cửa hàng đang bận rộn buôn bán, mặt khác vài năm trước Vương Phúc Nhi cũng mua cửa hiệu mặt tiền cho thuê, vài năm này trong tay cũng tích góp từng tí một được không ít tiền.
Được rồi, nhìn số tiền này, Vương Phúc Nhi quyết định, mua người! Ta cũng hưởng thụ một phen cuộc sống có người hầu hạ.
Hắc hắc, chỉ sợ cha nương không quen, bọn họ đều là nông dân sinh trưởng ở nông thôn, nếu cơm đến há miệng y phục đến vươn tay, còn thật là khó chịu đây. Cho nên chỉ mua một bà tử, nha đầu về sau mang đi qua. Trước đi theo một hai năm, sinh ra cảm tình và tín nhiệm mới tốt.
Vương Đồng Tỏa cũng muốn thê nhi của mình có được ngày lành, cho nên đối với việc này không có phản đối, chỉ là nói: "Tiểu Bảo mới bao nhiêu tuổi, lại là nam oa, mua gã sai vặt cho hắn, về sau còn không được cái gì cũng không phải sẽ làm thiếu gia sao? Sẽ không mua cho nó. Nam oa tự mình động thủ quan trọng nhất." Nhớ năm đó, chúng ta đồng lứa này, khi lớn giống như Tiểu Bảo đều xuống ruộng làm việc, tiểu tử Tiểu Bảo này cũng chưa từng một lần xuống ruộng, thật hưởng phúc.
"Cha, không phải về sau Tiểu Bảo của chúng ta là muốn đi khảo tú tài sao? Lúc này đi ra bên ngoài, có người đi theo, dù sao so với một người vẫn tốt hơn. Bao nhiêu người đọc sách, đều bởi vì không được chăm sóc tốt, sinh bệnh, làm cho tiền đồ bị chậm trễ? Chúng ta tìm gã sai vặt cho Tiểu Bảo, chính là để cho hắn hầu hạ Tiểu Bảo đọc sách thật tốt, về sau đến bên ngoài cũng sẽ không bởi vì dạng chuyện này mà chậm trễ. Thừa dịp Tiểu Bảo còn nhỏ, chúng ta cũng mua đứa nhỏ cỡ tuổi cùng với Tiểu Bảo, về sau cũng là giúp đỡ Tiểu Bảo nữa. Hắc hắc, nếu Tiểu Bảo chúng ta có cái mệnh kia, về sau nói không chừng cũng là cử nhân lão gia, tiến sĩ lão gia, đến lúc đó còn không phải cần càng nhiều người hầu hạ sao? Bên người có một hai người đáng tín nhiệm, so với gì cũng mạnh hơn. Không phải nói một hảo hán giúp bằng ba người sao? Con thấy vừa vặn. Chỉ là nếu Tiểu Bảo không có cái kia mệnh, vậy về sau chuyện trong nhà không phải đều là giao cho Tiểu Bảo? Hiện tại chúng ta là tìm người chạy chân cho Tiểu Bảo."
Thích thị nghe xong Vương Phúc Nhi nói, cũng nói: "Cha bọn nhỏ, ta thấy Phúc nhi nói đúng, chàng xem xem chúng ta cũng có nhiều đất như vậy, về sau Tiểu Bảo làm địa chủ thì bên người cũng phải có người. Ta thấy Chu địa chủ ra ngoài chính là một đám người, dù gặp phải du côn lưu manh người ta cũng không dám bắt nạt."
Trong lòng Vương Phúc Nhi cười thầm, nương mình so sánh, thật sự là, tốt!
Vương Đồng Tỏa bị nói động tâm: "Vậy được, ta quen biết mấy người trong giới, đến lúc đó để cho bọn họ tìm người môi giới, mua người về."
"Cha, không phải nói trấn trên có địa phương chuyên môn mua bán người sao?" Vương Phúc Nhi hỏi. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
"Chỗ đó không tốt, con là một nữ oa nhi vẫn không cần đi, ta khiến cho người môi giới tới tận nhà chúng ta, tuy rằng trả phí chạy chân cho người môi giới nọ, nhưng mà an toàn."
Vương Đồng Tỏa giải quyết dứt khoát, vì thế qua vài ngày, liền có một nữ nhân cao cao gầy gầy ba bốn mươi tuổi tới cửa, vừa vào cửa liền miệng kêu nãi nãi tiểu thư. Vương Phúc Nhi cảm thấy người này thật sự là có tài ăn nói. Nhưng mà ngược lại Thích thị thì có chút không quen, hộ nông dân người ta, bị người khác kêu thành nãi nãi, sao không được tự nhiên như vậy đây?
Nữ nhân này họ Hồ, xưng hô là Hồ bà tử, là người môi giới nổi danh trấn trên, nghe nói mấy năm trước khi hạn hán nháo nạn, bà ta buôn bán lời không ít tiền. Nghe bà ta tán dóc trước kia mình đưa nha đầu cho nhà giàu nào, lại đưa hạ nhân cho người làm quan nào đó mua qua, thật là miệng phun hoa sen, làm công việc này không có một tài ăn nói tốt là không được.
Vương Phúc Nhi và Thích thị đều cười nghe, chờ sau khi nữ nhân này nói xong, Vương Phúc Nhi cũng cười nói cho Hồ bà tử dạng người mình cần: "Chúng ta đều là từ nông thôn đến đây, cần người là có thể làm việc, không phải dưỡng làm Kim Nguyên Bảo (vàng bạc) nhìn xem, Hồ thẩm thẩm ngài cảm thấy thế nào?"
Hồ bà tử cười hì hì nói: "Đúng là như vậy, ta cũng xuất thân từ hộ nông dân đây, nếu không phải thật sự không có biện pháp người trong nhà qua không nổi nữa, ta cũng sẽ không làm người mua bán người này, thanh danh cũng không dễ nghe đâu. Ta đã biết các ngươi muốn dạng người gì, ngày mai ta liền mang lại đây cho các ngươi, các ngươi cứ cẩn thận chọn lựa, đẹp mặt mà không thể làm việc, ta cũng không mang đến cho các ngươi. Nhìn tướng mạo Vương gia nãi nãi, cũng biết về sau khẳng định sẽ trôi qua càng tốt, về sau cơ hội chúng ta giao tiếp khẳng định cũng càng ngày càng nhiều. Ta cũng không nói nhiều, lần này ta chỉ kiếm cái phí chạy chân thì tốt rồi coi như chúng ta kết giao tình là được, Vương gia nãi nãi cũng không nên ghét bỏ ta."
Vương Phúc Nhi vội nói: "Hồ thẩm thẩm nói đúng lắm, về sau có thể sẽ phiền toái ngươi nhiều." 
Rốt cục tiễn bước Hồ bà tử này rồi, Thích thị nói: "Người này nói cũng thật nhiều, nương cũng không biết làm sao nói tiếp với bà ta."
Vương Phúc Nhi cười nói: "Bà ta thường xuyên đi các nơi, tài ăn nói này không luyện ra mới là lạ, nương cũng không thể so sánh với với bà ta, đây là so sánh không tốt, chúng ta chỉ ta mua cần người trở về thì tốt rồi. Nương, con nghĩ, lần này sẽ không động tiền trong nhà chúng ta, lần trước không phải con buôn bán lời bốn trăm lượng sao? Cứ lấy ra từ đó."
"Không được, cha con nói số tiền đó đến lúc đó đều phải cho con mang đi theo, không thể dùng tiền riêng của con, về sau con đều mang theo xuất giá, việc buôn bán mấy năm nay của ta và cha con cũng buôn bán lời không ít tiền, dùng tiền đó mua người. Phúc nhi, lần này con nhất định phải nghe nương, bằng không nương sẽ tức giận."
Cuối cùng vẫn quyết định dùng tiền trong nhà, ở trên vấn đề này Thích thị là tương đối kiên quyết. Vương Phúc Nhi cũng biết ý tứ của nương, là muốn cấp thêm cho mình chút ít, đương nhiên mua người phải dùng tiền do chính bọn họ kiếm ra.
Hồ bà tử kia quả nhiên là mang đến mười mấy người, hiệu suất thật sự rất nhanh, cũng không biết rốt cuộc trong tay bà ta có bao nhiêu người. Vương Phúc Nhi và Thích thị chon một tiểu nha đầu, một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi, còn có một tiểu tử gần mười tuổi. Những người này đều mặc mụn vá lại thêm mụn vá, nhưng mà nhìn qua đều rất sạch sẽ, phỏng chừng là Hồ bà tử cố ý phân phó, cũng đúng, ai lại vừa ý một người bẩn thỉu do dáy chứ?
Hồ bà tử cầm tiền, cười thoải mái nói với Thích thị và Vương Phúc Nhi: "Về sau có sinh ý như vậy, nhớ rõ đi qua tới tìm Hồ bà tử ta, Hồ bà tử ta cái khác không nói, về phương diện người này, khẳng định là mạnh hơn người khác." Còn tưởng rằng lần này chỉ có thể lấy mấy chục văn tiền chạy chân, kết quả thế nhưng cho mình một trăm văn, hơn nữa kiếm được từ giữa bán người, cũng có bốn năm lượng bạc, hắc hắc, hôm nay thu hoạch tốt.
Xem ra Vương gia này có thể chuyển đến trấn trên, là có tiền vốn nhất định, về sau nói không chừng sinh ý càng nhiều đâu, Hồ bà tử bởi vì mình được một sinh ý đáng kể mà cao hứng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Vương Phúc Nhi và Thích thị nhìn ba người vừa mua về, chờ cha trở lại còn phải đi trong nha môn đăng ký danh sách. Thích thị nói đơn giản vài câu, chính là trong nhà cũng không phải cay nghiệt với người ta, về sau chỉ cần làm việc tốt là được.
Vương Phúc Nhi nói: "Nương ta là người thiện tâm, chỉ cần các ngươi dụng tâm làm việc, nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi. Nhưng mà nếu như ỷ vào nương ta thiện lương liền trộm gian dùng mánh lới, ta đây có thể không khách khí, khế bán mình của các ngươi ở trong tay chúng ta, bất cứ lúc nào muốn bán thì bán, nghe rõ rồi chứ?"
Nói ra rõ ràng là tốt nhất, có vài người ỷ vào chủ nhà mềm lòng thì làm chút chuyện không đúng phẩm cấp, vậy thì không được. Vương Phúc Nhi vẫn muốn chấn nhiếp trước tiên.
Ba người này đều thành thành thật thật nói nghe rõ rồi.
Thích thị thở dài một hơi, mình thực sự không có dự liệu cái này, ngay cả khuê nữ cũng không bằng.
"Tốt lắm, hiện tại ta nói một chút tình huống trong nhà của ta, về sau cũng là nhà của các ngươi, đến trong nhà sẽ không phải gò bó. Nhà chúng ta họ Vương, hiện tại chỉ có cha nương ta với ta và đệ đệ, vị này là nương ta, về sau cũng là nãi nãi của các ngươi, ta cha chờ sau giữa trưa sẽ trở về. Còn có chính là đệ đệ của ta, hiện tại hắn đang đến trường, học xong các ngươi có thể thấy, chúng ta còn có hai tỷ tỷ, đã xuất giá đến trên huyện, về phần tình huống khác, các ngươi chậm rãi sẽ hiểu biết. Hiện tại nói cho ta biết, tên của các ngươi, còn có tình huống trong nhà trước kia."
Bà tử lớn tuổi nói: "Nhà mẹ đẻ nô tỳ họ Trương, nhà chồng họ Lý, bởi vì không con cái cho nên tự bán thân này, chỉ hy vọng có nơi an thân." 
Vương Phúc Nhi nói: "Vậy về sau gọi ngươi là Lý tẩu tử."
"Đa tạ tiểu thư."
Thích thị là đối với xưng hô nô tỳ này nghe thật không thoải mái, nói: "Cũng đừng nói gì nô tỳ nô tỳ, ta thấy ngươi cũng là người cơ khổ, ngươi yên tâm, chỉ cần ở nhà của ta siêng năng làm việc, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Lý tẩu tử cảm kích nói: "Đa tạ nãi nãi, đa tạ nãi nãi." Xem ra thật là vào nhà người phúc hậu rồi. Khi bà tự bán thân, còn thật lo lắng, hiện tại yên tâm không ít.
Tiếp theo tiểu nha đầu cũng nói: "Nô tỳ kêu Khấu nhi, năm nay mười tuổi, trong nhà của nô tỳ tỷ muội nhiều lắm, cha nương nuôi không nổi, cho nên bán nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận hầu hạ."
"Khấu nhi tên này không tệ, vậy về sau ngươi liền đi theo ta." Vương Phúc Nhi nói.
"Đa tạ tiểu thư!"
"Nô tài kêu là Ttiểu Ngưu tử, năm nay chín tuổi, cha mẹ nô tài đều mất, đi theo thúc thúc thẩm thẩm sống, sau đó trong nhà thúc thúc thẩm thẩm cũng không qua được." Xem ra mỗi người đều có chút chuyện lòng chua xót, bằng không làm lương dân tốt lại không làm, làm nô tài kém một bậc này làm gì.
Thích thị đã sớm đau lòng, đây đều là người đáng thương. Tiểu Bảo nhà mình hiện tại ăn ngon mặc đẹp, người ta đều sống không nổi nữa, thành hạ nhân người khác. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Vương Phúc Nhi biết tâm đồng tình của nương lại tới nữa, chỉ là tâm đồng tình này cũng chỉ có thể là nhất thời, nếu thời thời khắc khắc lúc nào cũng có tâm đồng tình, vậy chúng ta còn mua người làm gì? Vương Phúc Nhi quyết định đợi lát nữa phải nói rõ với nương, lúc này đồng tình bọn họ đáng thương, cũng không phải giúp bọn hắn, đến lúc đó dưỡng bọn họ thành cái tính tình không tốt, chọc ra chuyện lớn, đến lúc đó đi chỗ khác, vậy cũng là chịu khổ, ân uy cùng ban mới tốt. Nếu ngươi thật sự coi hạ nhân mình mua trở thành huynh đệ tỷ muội, vậy thật đúng là hại người.
Vương Phúc Nhi cũng quyết định không thay đổi xưng hô ba người này, cứ dựa theo tên của bọn họ mà kêu.
Chờ sau khi Vương Đồng Tỏa và Vương Tiểu Bảo trở về, ngược lại Vương Đồng Tỏa không có gì ngạc nhiên, Vương Tiểu Bảo thì nhìn Tiểu Ngưu tử từ trên xuống dưới, nhìn đền nỗi Tiểu Ngưu tử thực ngượng ngùng, đầu cũng sắp đụng xuống đất: "Được rồi, Tiểu Bảo, đừng đùa Tiểu Ngưu tử, về sau hắn sẽ đi theo đệ, mài mực cho đệ, đệ đi đến trường hắn cũng đi theo, đệ đối vơi người ta tốt một chút, biết không?"
Vương Tiểu Bảo vội nói: "Tam tỷ, đệ biết, mấy bạn cùng trường của đệ đều có thư đồng, về sau hắn chính là thư đồng của đệ, có đúng hay không?"
"Ừ, chính là cái ý tứ kia, nhưng mà đệ cần phải đọc sách cho tốt, đệ xem cha và nương vì đệ đọc sách, cũng đã mua thư đồng về cho đệ." Vương Phúc Nhi nói.
Vương Tiểu Bảo gật gật đầu: "Đệ đã biết, nhất định sẽ đọc sách thật tốt, vậy Tam tỷ, Tiểu Ngưu tử phải ở đâu?"
"Ở gian ngoài phòng của đệ, buổi tối nếu đệ muốn uống nước gì đó, hắn cũng có thể đi theo, nhưng mà, đệ không thể cố ý ép buộc người khác biết không?"
"Đã biết, Tam tỷ chính là dong dài, tỷ cứ yên tâm đi, đệ cũng đã làm cậu người ta, biết chuyện gì nên làm chuyện gì không thể làm." Vương Tiểu Bảo nói.
Vương Phúc Nhi không nói gì.
Sau khi mua ba người này trở về, Thích thị và Vương Phúc Nhi đều thoải mái không ít. Thích thị lấy cái cuốc ra, chuẩn bị làm cỏ trong viện, xương cốt nên hoạt động nhiều, bằng không thật không thoải mái. Ngược lại Lý tẩu tử muốn tiếp nhận, chỉ là Thích thị không cho, không làm việc, cả người không dễ chịu.
Hết chương 137.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.