Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
"Được, đúng là con trai ta, người đời đều thích nhìn thứ giả dối, vì vài thứ mà không tiếc mất đi thứ càng quan trọng hơn, người như vậy cũng được nghe theo, thì gọi là kẻ ngốc, nói khó nghe chính là ra vẻ đạo mạo. Tống gia chúng ta cũng không cần quá chú ý thứ này, việc này, cha muốn nghe xem con có tính toán gì."
Tống Trường Khanh nói: "Cha, Chu địa chủ con cũng hiểu biết qua, trong nhà sản nghiệp tổ tiên cũng nhiều, chỉ là có nhiều người Vương gia thôn đều thuê đất của nhà hắn. Hiện tại nói không cho người ta thuê thì sẽ không làm cho người ta thuê, cái này đối với Chu địa chủ chẳng lẽ là chuyện tốt?
Hơn nữa gần đây Chu địa chủ rời khỏi Vương gia thôn, con nghĩ không ra, hắn sẽ lấy xa bỏ gần, để cho người ở chốn xa đi qua đây thuê đất của hắn sao?
Cho nên mới thả ra tin tức nói như vậy, đơn giản là lợi dụng người dân ở Vương gia thôn tâm tư vội vàng đến bức bách người nhà Phúc nhi đồng ý. Nhưng mà thời gian dài quá, nhà Chu địa chủ cũng sẽ sốt ruột, Chu địa chủ làm địa chủ nhiều năm như vậy, sẽ làm ra loại chuyện ngó lên không thấy tiền này sao?
Cho nên con cảm thấy, việc này, suy cho cùng Chu địa chủ cũng không biết rõ tình huống, nói không chừng là người phía dưới giở trò quỷ.
Con nghe Phúc nhi nói, biểu tỷ kia của nàng chính là gả đến nhà Chu địa chủ, mà cô cô nàng chính là bức bách Phúc nhi gả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-nha-nong/1565098/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.