Editor: ChieuNinh "Hiện tại nói thật dễ nghe, đến lúc đó có tức phụ thì đã quên nương!" Vương Mai Hoa nói. "Sao có thể chứ, nương, người xem cha con, đều vẫn rất là nghe nãi nãi con." "Đừng cho nhắc cha ngươi với ta! Ta đây cả đời chính là hối hận theo cha ngươi, nếu ta không dựa vào chính mình, bây giờ còn đi theo chịu khổ đâu, làm sao có ngày lành hiện tại? Nhưng mà vẫn là con trai ta thật tinh mắt, Phúc nhi kia lớn lên cũng không tệ lắm, hơn nữa tam cữu ngươi rất thương nữ nhi, đến lúc đó đồ cưới khẳng định không thể ít, ngươi cũng không tính là chịu khổ." Vương Mai Hoa tính kế. "Nương, mỗ mỗ đi nói thì có thể thành sao?" Hỉ oa tử có chút lo lắng. "Yên tâm là được, tam cữu ngươi rất nghe lời của mỗ mỗ ngươi, mấy năm nay mọi việc còn không phải đều nghe theo mỗ mỗ ngươi sao, ngươi cứ chờ tin tức tốt đi. Chỉ là đáng tiếc đôi vòng vàng kia. Ài. Tuy rằng là mạ vàng, nhưng mà cũng là dùng vàng đâu, may mắn mỗ mỗ ngươi không có kiến thức, mới có thể coi thành đồ thật, ta nghĩ chỉ bằng một đôi vòng vàng kia, mỗ mỗ ngươi cũng sẽ làm cho chuyện hoàn thành. Lão cha ma quỷ kia của đâu?" Vương Mai Hoa hỏi. Hỉ oa tử nói: "Nương, con và người cùng đi nhà ngoại công, cũng vừa mới trở về mà. Con cũng không biết." "Hừ, phỏng chừng lại là câu tam đáp tứ ở bên ngoài, nếu như để ta phát hiện xem ta lột da hắn không, cầm tiền nữ nhi nữ tế của lão nương, còn đi dưỡng dã nữ nhân, cũng không mở to mắt chó của hắn, còn tưởng rằng ta là Vương Mai Hoa trước kia sao? Trước kia bị hắn bắt nạt còn chưa tính, bây giờ còn để cho ta như vậy, thì ta để cho hắn đi ra ngoài uống gió Tây Bắc. Hỉ oa tử, ngươi kêu nha đầu đi nói cho nãi nãi ngươi, nếu con trai bà còn không trở về, tháng này ta sẽ không cho phí gia dụng, ăn của ta uống của ta, còn cùng người ngoài tính kế ta, ta cũng không phải là hiền lành!" Vương Mai Hoa đều là bù trở lại ấm ức trước kia. Hiện tại ở nhà nói một là không hai, đúng là vì bản thân bà ta dựa vào bản lĩnh của mình tìm nữ tế tốt cho Nhị Nữu, khiến cho trong nhà giàu lên. Lúc này tương ứng với địa vị gia đình cũng bay lên, quả nhiên là địa vị kinh tế quyết định địa vị gia đình, lời này một chút cũng không lừa người! Chỉ là bà ta mắng nam nhân của mình là chó này chó nọ, vậy đứa nhỏ của nam nhân là gì? Bà ta lại là loại phụ nữ gì? Vương Mai Hoa lòng tràn đầy cẩn thận chờ mong tin tốt của nương mình bên kia, trong đầu đã thực khẳng định có thể thành, kỳ thật trong lòng bà ta cũng có chút tâm lý âm u. Trước kia chịu chèn ép cũng là Vương Phúc Nhi cấp cho bà ta, này nếu gả tới đây thành nhi tức của mình, xem mình thu thập nàng như thế nào, hắc hắc. Cho dù là Hỉ oa tử nhà mình thích nàng bảo vệ nàng, nhưng mà một chữ hiếu có thể lớn hơn trời, còn không phải bà muốn chà xát như thế nào thì chà xát như thế đó sao? Chỉ là Vương Mai Hoa đã có chút dự đoán sai lầm, khi Triệu thị kêu Vương Đồng Tỏa tới, nói thẳng chuyện của Hỉ oa tử và Vương Phúc Nhi, hoàn toàn cho rằng lão Tam luôn luôn nghe lời mình sẽ đáp ứng ngay lập tức. Chỉ là Vương Đồng Tỏa âm trầm nửa ngày, một câu cũng không nói! Triệu thị nghiêm mặt: "Lão Tam, tuy rằng trước kia Hoa Mai làm không đúng, nhưng mà mấy năm nay nó vẫn rất hối hận, thường xuyên khóc ở trước mặt ta, nói mình có lỗi với ngươi và nương Phúc nhi. Bây giờ còn không phải nó muốn tìm một cơ hội giải hòa cùng các ngươi sao, hơn nữa Hỉ oa tử là cháu ngoại trai của ngươi, bộ dạng cũng không tệ, hiện ở nhà đã phát tài, Phúc nhi gả đi qua còn có hạ nhân hầu hạ, còn không tốt hơn đến nhà khác sao? Hơn nữa Hoa Mai là thân cô cô Phúc nhi, nó khẳng định sẽ không làm khó dễ Phúc nhi, Hoa nhi nhà ngươi còn không phải đã làm mai cho a di của nó sao? Sao? Có thể gả khuê nữ của ngươi cho muội tử nhà mẹ đẻ của tức phụ ngươi, thì không thể nói cho muội tử ngươi bên kia hả? Còn có ta đây làm nương mở miệng, ngươi cứ một chút mặt mũi cũng không cho ta như vậy, ta nuôi ngươi có tác dụng gì? Nếu nhà muội tử ngươi còn không được việc gì giống như trước với ngươi, ta cũng sẽ không mở miệng, nhưng mà hiện tại người ta không giống vậy, nếu ngươi vì khó chịu của mình, làm chậm trễ đại sự cả đời của Phúc nhi, ngươi còn làm cha gì? Ta nói với ngươi, việc này cứ định như vậy rồi, nếu ngươi còn nhận thức ta là nương, thì ngươi liền đồng ý cho ta, nếu ngươi không đồng ý, vậy ngươi coi như đã không có nương, ta cũng không có ngươi là đứa con trai này! Ài, sao mệnh ta khổ như vậy, một phen phân một phen nước tiểu nuôi lớn các ngươi, ai biết được các ngươi có tức phụ thì đã quên nương, một đứa hai đứa đều sống tốt cho mình, quăng ta và cha ngươi ở một bên. Đến lúc đó đã chết thì chính là đã chết, còn không bằng lúc trước không có sinh ra các ngươi, hiện tại ta nói chuyện không ai nghe xong, ta không sống nổi!" Triệu thị bắt đầu khóc lóc om sòm, đây chính là bí tịch độc môn của bà, trước kia Đinh thị và Mã thị cũng học qua, nhưng mà thần tình không giống, Triệu thị phải nói là tôi luyện thành thục. Vương Đồng Tỏa rất bất đắc dĩ, nhưng mà chuyện liên quan tới khuê nữ mình, hắn cắn răng một cái, không nhìn Triệu thị trên mặt đất, hoang mang rối loạn chạy đi, còn lại Triệu thị ở phía sau khóc mắng. Thích thị thấy Vương Đồng Tỏa mặt đầy mồ hôi chạy về, vội hỏi: "Nương chúng ta tìm chàng có chuyện gì? Nhìn chàng đầu đầy mồ hôi!" Vương Đồng Tỏa cảm thấy khó có thể mở miệng nói lại lời nương nhà mình, nhưng mà dù sao đề cập đến đại sự cả đời Phúc nhi, hơn nữa chuyện như vậy phụ nữ nhà mình nhất định phải biết, vì thế liền nói Triệu thị tìm hắn để làm gì, nói hết cho Thích thị nghe. Diendanlequydon~ChieuNinh "Tuyệt đối không được! Cho dù ta cược cả mệnh mình cũng không đồng ý! Vương Đồng Tỏa, nếu ngươi nghe lời nương ngươi nói, ta không để yên với ngươi, ta mang theo bọn nhỏ tự mình đi sống một mình, cho một mình ngươi đi sống với nương ngươi đi." Vương Đồng Tỏa vội la lên: "Nhìn nàng nói cái gì vậy, không phải ta không đồng ý sao, ta là cha Phúc nhi, ta có thể đẩy khuê nữ của chính mình vào trong hố lửa sao?" "Ngươi cũng biết đó là hố lửa hả, muội tử kia của ngươi ngay cả thân khuê nữ cũng có thể bán, còn có chuyện gì không làm được, hừ, coi trọng khuê nữ ta, ả cho rằng ả là ai hả? Ả muốn ai thì người đó sẽ ngoan ngoãn nghe lời à, cho dù ta có chết cũng sẽ không để cho khuê nữ của ta gả đến nhà ả. Đứ nhỏ Hỉ oa tử kia, hiện tại cũng không được việc gì, đừng cho là ta không biết, đứa nhỏ mới bao nhiêu tuổi, học người ta làm thiếu gia, còn dùng thông phòng, trong nhà chính là con dế nhũi, còn muốn làm khoai tây, có hai đồng tiền đã nghĩ cánh hoa tỏi to lớn, ta phi!" Cho tới bây giờ Thích thị đều là dịu ngoan, lần này thái độ khác thường, nói chuyện có thể đạt tới nông nỗi bén nhọn. Hễ là việc gì liên quan đến đứa nhỏ của bà thì cho dù là cừu cũng sẽ biến thành sư tử. Hỉ oa tử ngày bé nhìn còn coi được, lúc này trong nhà có tiền, cũng không lo học hành, đi tới Chu gia vài lần, thấy người ta có nha đầu thông phòng, chính mình cũng học đòi. Vương Mai Hoa còn nói như vậy mới tốt, thứ người nhà như vậy, làm sao có thể để cho Phúc nhi của mình đi chịu khổ? Còn có, không phải Thích thị lòng dạ hẹp hòi, đối với Vương Mai Hoa bà vẫn lo lắng, trước kia cũng kết thù với nhà mình, hiện tại ba ba đến cầu hôn, có quỷ mới trong này không có nguyên nhân gì, cho nên việc này là kiên quyết không được! Nhưng mà chỉ sợ đến lúc đó bà bà mình nháo nhất định phải thành, tuy rằng đã biết bên mình sẽ không đồng ý, nhưng mà nháo lớn, thanh danh Phúc nhi sẽ bị các nàng phá hư, mấy thứ quỷ quái này, sao cứ không buông tha nhà mình đây. Lời nói của hai phu thê bị Vương Tiểu Bảo nghe được, Vương Tiểu Bảo nghe xong đại khái, biết là biểu ca muốn cưới Tam tỷ của mình, nhưng mà cha nương không đồng ý, nó cũng không đồng ý đâu. Hỉ biểu ca bộ dạng như vậy, sao xứng với Tam tỷ của mình? Huống chi, chính mình cũng không thích cô cô đâu. "Tiểu Bảo, một mình đệ trốn ở chỗ này làm gì đây?" Vương Hoa Nhi thấy Vương Tiểu Bảo nâng cằm, ngồi dưới đất không biết đang phát ngốc cái gì. "Ài, nhị tỷ, hiện tại có phiền toái!" Vương Tiểu Bảo thở dài. "A, tiểu oa nhi nhà đệ, có phiền toái gì? Nói cho nhị tỷ, nhị tỷ bàn bạc với đệ." "Nhị tỷ, tỷ nghe xong không được nói cho Tam tỷ, đệ sợ nàng nghe xong trong lòng phiền muộn." Vương Tiểu Bảo vội nói. "Được, đệ nói, là chuyện gì hả?" Vương Hoa Nhi có chút kỳ quái, sao có liên quan tới Phúc nhi? Vương Tiểu Bảo nói một lát ở bên lỗ tai Vương Hoa Nhi, Vương Hoa Nhi càng nghe càng tức giận: "Thế nhưng tính kế đến trên đầu muội tử của ta, bà ta muốn chết! Nhưng mà Tiểu Bảo, đệ nói rất đúng, việc này chúng ta gạt Tam tỷ của đệ, đừng để cho nàng biết, tránh cho trong lòng nàng khó chịu." Chuyện liên quan hôn sự Phúc nhi, nàng quả thật không nên liên lụy đến bên trong. Vương Hoa Nhi hận chết cô cô vô liêm sỉ nhà mình, vừa hận nãi nãi thị phi chẳng phân biệt được, thế nhưng áp chế cha mình! Quả nhiên mình và muội muội đều là hàng lỗ vốn, một chút cũng không chiếm được quan tâm thật tình của bà ấy sao? Hừ, cũng không cần! Dù sao việc này cũng đã như thế này, còn chưa tính, nếu còn muốn nháo, vậy cũng không sợ, ai sợ ai. Hỉ oa tử kia bộ dáng xấu xí, còn muốn tơ tưởng Phúc nhi, nằm mơ! Có mấy đồng tiền dơ bẩn thì rất giỏi hả, còn không phải bán nữ cầu vinh à! Vương Hoa Nhi thầm hận mình không phải là một nam oa, không thể đi đánh nhau với Hỉ oa tử! Cho hắn biết biết mình lợi hại, xem hắn còn dám có tâm tư như vậy không. "Nhị tỷ, nếu không ta tìm Trường Khanh ca hỗ trợ đi."Vương Tiểu Bảo nói. "Khi nào thì đệ và Tống Trường Khanh thân thiết như vậy?" Vương Hoa Nhi hỏi: "Có phải tiểu tử kia cho rót dược cho đệ không?" "Nhị tỷ, nào có? Đệ thấy Trường Khanh ca và chúng ta quan hệ rất tốt, trong nhà cũng có bản lĩnh hơn chúng ta, nếu Trường Khanh ca nghĩ biện pháp, khẳng định được." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d "Đệ đó, trước đừng đánh chủ ý như vậy, việc này không phải đệ nói cha mình đã từ chối lập tức rồi sao? Đó chính là không được, ta cũng không tin nãi nãi mình còn có thể bức bách cha nương gả nữ nhi! Không có chuyện như vậy!" Nhưng mà Vương Hoa Nhi xem nhẹ da mặt nãi nãi nhà mình, Triệu thị kia thấy chuyện không thành, mang vòng vàng cũng không thoải mái, thì bắt đầu giả bộ bệnh. Tuổi tác của bà cũng không nhỏ, vốn là giả bệnh, đến sau đó thế nhưng lại thành bị bệnh thật, đã như vậy, còn không quên kêu Vương Đồng Tỏa đến, mắng hắn không có lương tâm, là bạch nhãn lang. Hơn nữa còn nói, chỉ cần nếu hắn không đáp ứng hôn sự này, vậy thì sẽ không là nương hắn, có chết cũng mặc kệ chuyện của hắn, dù sao con trai cũng không hiếu thuận. Đây là tội danh rất lớn, thế đạo này nói ai bất hiếu, thì chính là nhân phẩm người này có vấn đề. Vương Đồng Tỏa vẫn quỳ gối trước giường Triệu thị, nhưng mà Triệu thị chỉ cần Vương Đồng Tỏa không đáp ứng, thì chính là không được. Vương lão đầu cũng biết chuyện từ đầu đến cuối, ông vốn định khuyên lão bà tử một chút, chỉ là nhìn lão cái bộ dáng kia của bà tử, nếu thật sự tức giận, vậy thì có thể nguy rồi. Lại nói, Hỉ oa tử nhà Hoa Mai cũng tốt, hẳn là rất xứng đôi với Phúc nhi, lão Tam đáp ứng đi. Ông không biết tình hình ở nhà Hỉ oa tử, còn cho rằng Hỉ oa tử là bộ dáng ngày bé. Nguyên nhân vì có tâm tính này, tuy rằng Vương lão đầu không có nói rõ giúp Triệu thị, nhưng mà thái độ cũng là đồng ý. Thích thị biết nam nhân nhà mình chịu khổ ở bên kia, trong lòng đau không chịu được, nhưng mà vì khuê nữ của mình, bà cắn răng tiếp tục kiên trì, Mã thị vừa biết thì vừa nói mát: "Đều là nông dân, chẳng lẽ về sau còn muốn trở thành Kim Phượng Hoàng, cũng không khác lắm đi, còn già mồm cãi láo cái gì nữa?" Chi Nhi nhà bà ta còn không có tin tức đâu, ngược lại Phúc nhi này lại có người nhớ thương rồi. Trong nhà Hỉ oa tử cũng có tiền, vì sao đại cô sẽ không nghĩ tới Chi Nhi chứ? Đến cuối cùng Vương Đồng Tỏa cũng ngã bệnh, cho dù là Triệu thị vẫn là cắn chặt không buông, lúc này bên ngoài cũng dần dần truyền ra một ít tiếng gió. Vương Phúc Nhi tự nhiên là đã biết: "Nương, vì sao các người gạt con?" "Chuyện như vậy nương nói với con thế nào? Dù sao con cứ yên tâm, ta và cha con sẽ không đồng ý, chúng ta cho dù có tiếp tục hiếu thuận, cũng không thể lấy đại sự cả đời của các con mà hiếu thuận đi. Hỉ oa tử không phải đứa tốt, cô cô kia của con cũng không phải người hiền lành gì, trừ phi ta chết, không đúng, cho dù ta có chết cũng sẽ không đáp ứng!" Vương Phúc Nhi hận nghiến răng nghiến lợi, cổ đại bảo vệ thanh danh không dễ dàng, nhưng mà nếu bắt đầu phá hư, vậy thì rất đơn giản. Mấy ngày nay đi cửa thôn gánh nước, thì có ánh mắt khác thường của một vài người, cuối cùng mới biết được là chuyện này, cha và nương thế nhưng vẫn gạt mình. Vương Phúc Nhi từ trong phòng nương đi ra, thấy nhị tỷ và Tiểu Bảo lén lút nói: "Không phải là hai người đã sớm biết chứ? Vì sao không nói cho ta biết?" Vương Tiểu Bảo uể oải nói: "Tam tỷ, chúng ta sợ tỷ khó chịu." Vương Hoa Nhi nói: "Vốn cho rằng nãi nãi giả bộ bệnh, không nghĩ tới hiện tại thế nhưng lại thật sự bị bệnh, bây giờ thành cái dạng này." Hiện tại cha nhà mình cũng bị nói thành không hiếu thuận, trước kia đều là bộ dáng giả bộ. Đương nhiên người hiểu lí lẽ thì sẽ không nói như vậy, nhưng mà cũng có vài người không hòa hợp với nhà mình, ước gì thấy nhà mình không hay ho, còn không phải sao, nói gì cũng có! Nãi nãi thật đúng là tốt, tình nguyện để cho thanh danh cháu gái biến thối, cũng không buông tha. Đây vẫn là thân nhân sao, quả thực là kẻ thù! Hết chương 126.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]