Chương trước
Chương sau
Editor: ChieuNinh
Vương Đồng Tỏa cũng chào hỏi với Triệu Thư Lâm, Vương Hoa Nhi bởi vì đã định thân rồi, tuy rằng nàng vẫn hấp tấp, nhưng mà vẫn tránh ở trong phòng làm giá y. Vương Phúc Nhi cười nói: "Khoảng thời gian này ngươi đã đi đâu vậy, ta nghe Tống Trường Khanh nói, ngươi tiếp nhận chuyện trong nhà hả, hiện tại thành người bận rộn rồi."
Triệu Thư Lâm vội nói: "Cũng không tính là tiếp nhận, cha ta còn trẻ, ông nói ông còn muốn xông xáo một lần đấy, còn không phải sao, một đoạn thời gian trước ta và cha ta đi Châu Phủ, ông muốn mở một Lai Cư ở Châu Phủ, ta cũng đi theo đi mở mang kiến thức."
"Chúc mừng chúc mừng, Triệu thúc càng ngày càng có bản lĩnh." Vương Phúc Nhi nói.
"Ha ha, nếu cha ta nghe thấy ngươi nói, khẳng định thật cao hứng, đây nè, là một ít đặc sản chúng ta mang từ Châu Phủ bên kia về."
Thích thị vội nói: "Đứa nhỏ con cũng quá khách khí, đi thật xa còn mang này nọ trở về."
"Cũng chỉ là chút vật nhỏ, nếu thẩm thích con còn thật cao hứng nữa kìa." Triệu Thư Lâm cười nói.
Được đó, tiểu tử này, có thể nói, nhìn hắn nói làm nương nhà mình cười tủm tỉm. 
Vương Tiểu Bảo muốn nói chuyện với Triệu Thư Lâm, nhưng mà lại nghĩ tới gì đó, thì dừng lại không tiến lên. Triệu Thư Lâm mang theo một cái cung tiễn nhỏ cho Vương Tiểu Bảo, thật sự là rất đẹp, phỏng chừng nam oa đều sẽ thích, nó bất chấp rụt rè tiếp nhận.
"Đa tạ Thư Lâm ca." Vương Tiểu Bảo rất lễ phép nói.
Triệu Thư Lâm vốn là muốn trò chuyện một mình với Vương Phúc Nhi, nhưng mà xem tình hình là không thể được, Vương Đồng Tỏa đang ở một bên kìa. Hắn đành phải nói: "Trường Khanh cũng nói với ta, hắn ở trên huyện chọn được địa phương cũng không tệ, chúng ta quyết định mở ở trên huyện, chẳng qua còn phải phiền toái ngươi nghĩ thêm một ít món ăn ngon."
Đó là đương nhiên, thứ làm ra mấy năm trước, đã có thật nhiều đều bị người ta bắt chước ra được. Tuy rằng hương vị không giống với, nhưng mà đối với cửa hàng nhà mình vẫn có lực đánh vào nhất định. Cũng may Vương Phúc Nhi lại nghĩ ra thật nhiều thứ khác, xem như không có làm cho tiệm bị suy sụp. Ở đây, cũng không thể nói có cái gì độc quyền, người ta chính là bắt chước, ngươi cũng không có cách nào, vì sao niên đại này coi trọng đối với phương tử như vậy, còn không phải là vì giữ bí mật sao? (phương tử: phương pháp, công thức…)
"Được, đến lúc đó làm ra được rồi, thì cho các ngươi tới đây nếm thử." Vương Phúc Nhi gật đầu đáp ứng, như vậy mới có vẻ mình không phải lấy tiền không, đúng không? Giá trị của ta thể hiện ở chỗ này.
Bên kia Mã thị nhìn xe ngựa đến cửa thôn, sau đó thì đi trong nhà Vương Đồng Tỏa. Bà ta vốn muốn ra đồng, thì lại thay đổi chủ ý, vụng trộm đi theo, thấy là Triệu Thư Lâm đã lâu lắm không thấy qua đây, bà ta cảm thấy trước mắt sáng ngời, vội vàng chạy trở về, lôi kéo Vương Chi Nhi nói: "Nhanh chút đi qua đó với nương, thiếu gia Triệu gia đến đây!"
Vương Chi Nhi vội nói: "Con còn chưa có đổi quần áo đâu. Mặc thành như vậy, có cái gì nhìn?"
"Đúng vậy, đúng vậy, vậy ngươi trang điểm nhanh một chút, có được hay không thì phải nhìn một lần này hôm nay. Ta thấy xe ngựa thiếu gia Triệu gia còn tốt hơn trước kia nữa, ta nên bắt lấy cơ hội!" Về phần làm sao bắt lấy cơ hội, bà ta còn không có suy nghĩ cẩn thận, chỉ biết là nhất định phải gặp được thiếu gia Triệu gia một phen.
Bộ dạng nữ nhi nhà mình cũng dễ nhìn lắm, cũng không tin là không được!
Mã thị mang theo Vương Chi Nhi trang điểm đổi mới hoàn toàn đi qua, Mã thị ở bên ngoài kêu: "Tam đệ muội, kéo chó đi chỗ khác đi, nếu cắn phải người khác thì phải làm sao?" Tiểu Hổ thành Đại Hổ, đối với người không quen cũng sẽ sủa, lúc này Mã thị vốn muốn trực tiếp vào cửa, kết quả gặp phải chướng ngại vật ngăn cản. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Thích thị có chút không nói gì, nhưng mà người ta tới cửa, nói chung không thể không để cho người ta đi vào nhà. Vì thế kêu tiểu Hổ tránh ra, Thích thị thấy Mã thị mang theo Vương Chi Nhi tới, Vương Chi Nhi còn mặc một bộ quần áo mới. Nếu không có nhớ lầm, vải này là cữu công bên kia đưa, trên mặt còn bôi một tầng phấn, Thích thị cau mày, Mã thị đã tiến dần từng bước.
"A, đây không phải là thiếu gia Triệu gia sao? Ngài đã tới à, địa phương nhỏ này của chúng ta, cũng may còn có ngươi có thể lại đây. A nha, không phải ta nói Tam đệ và Tam đệ muội, Phúc nhi cũng không nhỏ, sao các ngươi có thể để cho một mình nàng và thiếu gia Triệu gia cùng một chỗ chứ, Chi Nhi, cùng muội muội ngươi trò chuyện bồi thiếu gia Triệu gia."
Triệu Thư Lâm đang nói chuyện mở cửa hàng ở trên huyện với Vương Phúc Nhi, kết quả một người ba phải đến đây như vậy, trong lòng thực mất hứng. Chỉ là hắn đã học xong không lộ cảm xúc ở bên ngoài nên chỉ gật gật đầu.
Không nghĩ tới Mã thị thấy Triệu Thư Lâm gật đầu, lại mở cờ trong bụng, liên tiếp nói đông nói tây: "Triệu thiếu gia cũng đã lâu không thấy, Chi Nhi chúng ta đều muốn hoảng đâu." Vương Phúc Nhi thiếu chút nữa thì nằm sấp xuống, này, này cũng quá cái kia đi, nhìn Vương Chi Nhi cũng xấu hổ đỏ mặt.
Triệu Thư Lâm nói: "Ai là Chi Nhi? Ta không biết."
Mã thị nghẹn họng, nhưng mà người ta chính là thần kinh dũng mãnh, lập tức túm Vương Chi Nhi tới: "Đây không phải là Chi Nhi sao, là khuê nữ ta, năm nay cũng vừa mười bốn, khuê nữ này của ta, không phải ta làm nương mà khen nàng, bộ dạng đẹp, châm tuyến cũng tốt, nấu cơm cũng ngon, hơn nữa tính tình mềm mại, mười dặm tám thôn có ai không khen nàng đâu?"
Vương Đồng Tỏa nghe không nổi nữa, vội nói: "Nhị tẩu, nếu ngươi không có chuyện gì, Thư Lâm còn phải đi về." Vốn muốn giữ hắn lại ăn cơm, nhưng xem ra cũng không thể ở lại được, bằng không không biết nhị tẩu của hắn nhất định còn có thể làm ra chuyện gì nữa.
"Hả? Nhanh như vậy là phải đi về rồi hả, không phải muốn ăn cơm sao? Thì ở đây ăn một chút, ài, chúng ta ở nông thôn thì không có gì thứ ngon, nhưng mà trong nhà lão Tam chúng ta, người ta coi như là số một số hai Vương gia thôn, cũng có thể làm ra mấy thứ tốt, nếu không thì ngươi ở lại chỗ này ăn một chút? Ta cũng đã lâu không có ăn cơm ở đây."
"Nhị bá mẫu, Triệu gia mở tửu lâu, gì thứ ngon mà còn chưa có ăn qua?" Vương Phúc Nhi nói.
"Cũng đúng, trong tửu lâu toàn là sơn trân hải vị, ta đây cả đời cũng không có gặp qua, vẫn là thiếu gia Triệu gia có phúc khí, không như chúng ta ở nông thôn, cũng sắp sống không nổi nữa, ài, đông đến tây đi đều phải tiêu tiền. Thật sự thu vào không bằng xuất ra." Mã thị lau lau nước mắt không tồn tại, lại xoay chuyển lời nói: "Nhưng mà thiếu gia Triệu gia là người nhân từ, đối tốt với người khác, tâm tính tốt, ta đây cũng là thật sự qua không nổi nữa, người xem xem Chi Nhi chúng ta, lớn lên đẹp như vậy, thì xin ngài thương xót, mua nàng đi làm nha hoàn đi."
Mọi người trong đó bao gồm Vương Chi Nhi cũng có chút trợn mắt há hốc mồm, đây là yêu thiêu thân gì vậy? Mã thị muốn gì, xem ra Chi Nhi làm bà lớn không được, vậy trước tiên làm bà nhỏ ở bên người Triệu Thư Lâm, đến lúc đó được sủng ái, hạ bệ bà lớn xuống, còn không phải giống nhau sao?
Vương Phúc Nhi cũng nghĩ tới ý tưởng Mã thị, vô cùng khinh bỉ bà ta, đồng thời vì có một thân thích như vậy mà cảm thấy dọa hoảng người. Vương Chi Nhi thấy nương nhà mình muốn bán mình đi, vậy cũng không làm, vội giãy dụa muốn nói chuyện lại bị Mã thị đè lại. Mã thị vẻ mặt ân cần nhìn Triệu Thư Lâm, lúc này trước mặt nhà lão Tam, ngươi cũng không tốt cự tuyệt đi.
Triệu Thư Lâm cười nhẹ: "Nha hoàn trong nhà của ta đều là làm việc vặt, bên người ta chưa bao giờ dùng nha hoàn. Hơn nữa ta muốn dùng nha hoàn, phải là mẫu thân ta tự mua trở về, cho nên yêu cầu này của ngươi ta không thể đáp ứng." Diendanlequydon~ChieuNinh
"Vậy, vậy nếu không ngài trở về nói với phu nhân Triệu gia? Ta đây thật sự cũng là sống không nổi nữa, bằng không ai sẽ bán nhi bán nữ chứ." Mã thị vội nói.
Sắc mặt Vương Đồng Tỏa đã rất khó coi, nếu không phải Triệu Thư Lâm còn ở đây, khẳng định hắn đuổi người! Cái này kêu là cái gì chứ.
Triệu Thư Lâm nói: "Không cần hỏi nương ta, nha hoàn của nhà ta đều bắt đầu từ năm sáu tuổi, nhà ngươi tuổi đã rất già đi!"
Rất già đi! Rất già đi! Vương Phúc Nhi nhịn không được muốn cười, một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi bị người ta nói thành rất già đi, Triệu Thư Lâm này thật đúng là lời nói ác độc, không thấy được mặt Vương Chi Nhi đều biến tái rồi sao?
Triệu Thư Lâm cũng mặc kệ mấy thứ này, ôm quyền cáo từ với Vương Đồng Tỏa, Mã thị chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Thư Lâm rời đi, bà ta cũng đắm chìm ở bên trong ba chữ rất già đi này, vì sao lại như thế này hả.
Vương Đồng Tỏa đưa tiễn Triệu Thư Lâm xong, trực tiếp nói với Mã thị: "Nhị tẩu, nhà của ta phải ăn cơm, mời ngươi trở về đi."
Mã thị nói: "Ta đây cũng chưa có ăn cơm đâu, ta ăn ở bên này của các ngươi đi."
Thật sự là chưa thấy qua da mặt dày như vậy, Vương Tiểu Bảo nói thẳng: "Không cần Nhị bá mẫu ăn cơm ở đây, không cần Nhị bá mẫu ăn cơm ở đây." Rất có ý tứ khóc lóc om sòm, dù sao Vương Tiểu Bảo nhỏ nhất, người ta chỉ cho là đồng ngôn vô kỵ (lời trẻ con không đáng để ý). Rốt cuộc mặt Mã thị cũng không chịu được, trực tiếp kéo Vương Chi Nhi đi trở về, Vương Phúc Nhi tỏ vẻ, Vương Tiểu Bảo, làm tốt lắm!
Vương Hoa Nhi cũng đã sớm muốn đi ra ầm ỹ một trận với Mã thị, cái này là cái gì hả, chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy, quả thực là da mặt còn muốn dày hơn tường thành. Thích thị nói: "Được rồi, chúng ta không cần nghĩ chuyện của các nàng, chúng ta cũng không thể tự mình ghê tởm đến mình."
Những năm gần đây, Nhị tẩu càng ngày càng không biết điều, đại tẩu tốt xấu gì còn thu liễm một chút, cho dù là Triệu thị cũng tốt hơn trước kia nhiều, chỉ có nàng ta làm tầm trọng thêm, làm cho người ta không thể chịu đựng được!
Vương Phúc Nhi nói: "Đúng vậy, nương nói rất đúng, ta không thể bị các nàng ảnh hưởng, kỳ thật hôm nay việc này cũng là chuyện tốt, về sau thì Nhị bá mẫu sẽ không đi tìm Triệu Thư Lâm gây phiền toái." Hơn nữa Triệu Thư Lâm cũng sẽ không để cho bà ta tìm mình gây phiền toái.
Vương Đồng Tỏa không phát biểu ý kiến, đó là tức phụ của ca ca hắn, hắn khó mà nói bậy cái gì, chỉ là trong lòng cực kì chán ghét.
Vương Phúc Nhi cố ý gắp một miếng thịt cho Vương Tiểu Bảo, dùng để khen ngợi hắn làm ra cống hiến nổi bậc ở trong đấu tranh với Nhị bá mẫu, Vương Tiểu Bảo ăn thật vui vẻ.
Vốn đang muốn hỏi Triệu Thư Lâm tình huống tư thục Tú Thủy trấn bên kia một chút, đáng tiếc bị vị Nhị bá mẫu can thiệp, đáng tiếc đáng tiếc.
Nhưng mà, Vương Phúc Nhi cũng đi theo Vương Đồng Tỏa đi lên trấn trên cẩn thận tìm mấy nhà tư thục. Hơn nữa cũng quen biết lão Vương ở Tế An Đường, ông chính là thổ địa ở Tú Thủy trấn, cho không ít đề nghị, nên rất nhanh thì tìm được một nhà cho Vương Tiểu Bảo, gọi là Thúc Tu. Vương Tiểu Bảo liền chính thức đi trấn trên đọc sách, cũng may chỉ là buổi sáng, buổi chiều tan học rất sớm, cũng không cần lo lắng về khuya không an toàn, Vương Tiểu Bảo thì vui vẻ đi học.
Tống Trường Khanh biết, nói: "Không được, phải để Tiểu Bảo ở nhà của ta, cứ đưa đón mỗi ngày rất phiền toái."
Vương Phúc Nhi nói: "Vậy cũng không được, chúng ta cũng không phải thân thích, đi vào ở người khác sẽ bị nói lời ông tiếng ve, ta cũng không muốn đệ đệ của ta bị người khác nói." Cho dù là thân thích cũng sẽ bị người ta nói này nói kia đấy. Diendanlequydon~ChieuNinh
Kỳ thật còn có thể đến nhà trước kia của a di ở trấn trên, nhưng mà một khi nghĩ đến tiểu cô kia của a di, thì nàng hủy bỏ dự tính này. Tiểu cô của a di cũng nhìn chằm chằm cái nhà này đó, nếu không phải thái độ của a di cường ngạnh, vị này đã sớm dọn vào ở rồi, nàng không muốn chọc phiền toái cho a di. Hơn nữa trong nhà cũng không có nhiều người đặc biệt lên trấn trên ở được, cho nên vẫn là mỗi ngày đưa đón là tốt nhất. Tiểu Bảo bên này mười ngày còn có một ngày nghỉ ngơi, ngày lễ ngày tết cũng không lên lớp, cho nên cũng không tính là vất vả.
Rất nhanh đã đến ngày thành thân của Nhị Nữu và con trai Chu địa chủ, trong nhà Vương Phúc Nhi không hề có động tĩnh, bá phụ và thúc thúc Vương Phúc Nhi đều đi, Sở thị trở về nói cùng Thích thị: "Thật không biết đại cô tỷ sao nhẫn tâm như vậy, tân lang đều được người ta nâng tới, khuê nữ nhà mình cũng không đau lòng."
"Mỗi người có duyên phận của mình, chúng ta thì cảm thấy khuê nữ là bảo bối, người khác không nhất định cho là như vậy." Thích thị nói.
"Đúng vậy, Nha Nhi của nhà ta ta hận không thể mang hết tất cả mọi thứ cho nó." Sở thị cảm khái: "Mới chỉ chớp mắt đám nhỏ đều đã lớn rồi, Tiểu Hồng trong nhà tỷ của ta cũng làm mai rồi."
"Thật sự, vậy thì chúc mừng, đến lúc đó ta cũng đi ăn cưới." Thích thị cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.