Chương trước
Chương sau
Editor: ChieuNinh_
Thật vất vả trở về từ huyện, Triệu cữu công mang theo rất nhiều thứ về cho mọi người. Triệu thị một tay cầm giữ, phân chia cho từng phòng, cái này thật thỏa mãn lòng hư vinh của bà. Nhiều năm như vậy, khó được có thời điểm thế này, có đệ đệ có tiền thật là tốt, địa vị của mình trong nhà này thẳng tắp bay lên.
Nhưng mà bà cố ý cho nhà lão Nhị là đồ kém cỏi nhất, trái tim đều là thịt, nhà lão Nhị đối với mình như thế nào, trong lòng bà cũng rõ ràng, cho nên vì sao phải cho đồ tốt? Có thể cho ngươi đã không tệ rồi! Còn có, đừng tưởng rằng bà không biết Chi Nhi ở bên kia làm chuyện tốt gì, mất mặt muốn chết!
Thật ra Mã thị cũng đã vài lần muốn hỏi thăm nhà khác đều được cái gì, nhưng mà ai để ý tới bà ta? Đảo mắt là tới mùa gặt, cũng không có ai có cái thời gian rỗi kia.
Vương Đồng Tỏa đã mời người đều thu hết lương thực trong nhà, đang phơi nắng hong khô ở trong sân phơi. Nếu không phơi khô, đến lúc đó sẽ bị ẩm mốc meo!
Sau khi Vương Phúc Nhi trở về, Vương Hoa Nhi hỏi nàng chuyện bên cữu công. Vương Phúc Nhi lựa chút chuyện quan trọng hơn nói, sau đó nói: "Muội cảm thấy vẫn là chúng ta bên này tốt, tỷ không biết, đến bên kia muội cũng không thể xuống bếp nấu cơm, đồ ăn phòng bếp làm cũng bình thường, muội đều cảm thấy miệng không có vị."
Vương Hoa Nhi nói: "Muội chính là người không chịu ngồi yên, nhà bọn họ nhiều nha hoàn, khẳng định sẽ không để cho khách nhân động thủ. Chi Nhi và Nhị Nữu không có làm ra chuyện xấu gì chứ?" Vương Hoa Nhi hỏi.
"Như thế không có, muội đoán các nàng là bị dọa."Vương Phúc Nhi liền nói cho nhị tỷ chuyện biểu cữu mẫu vả miệng nha hoàn, sau đó bán đi. 
Vương Hoa Nhi rất là khiếp sợ nói: "Nương của ta ơi, người nhà như vậy thật sự không dám đi, đáng sợ, nha hoàn đó cũng là người mà, sao có thể tùy tiện thì đánh thì mắng chứ, lại còn bán đi!" Nàng nghĩ tới Thanh Mai, có thể cũng như vậy hay không đây?
Vương Phúc Nhi nói: "Đối với chủ tử mà nói, các nàng là người dùng tiền mua, sinh tử của họ đều là ở trong tay nhà chủ nhân, muốn đánh muốn mắng còn không phải là một chuyện đơn giản? Nhưng mà chỉ cần bản thân nha hoàn không nhiều chuyện, không nói huyên thuyên, cũng sẽ không có việc gì." Chỉ có thể khuyên giải nhị tỷ như vậy, bằng không có thể làm sao? Còn có thật nhiều người là chịu tai bay vạ gió, người ta thật nhiều bởi vì diệt khẩu, vì không cho nhàn ngôn toái ngữ truyền ra đi, còn không phải khiến cho người khác tử vong? Những thứ này đều là một bữa ăn sáng, căn bản là không phải trường hợp to tác gì.
Đương nhiên chuyện lần này, mấy nha đầu kia cũng là bí mật nói chủ tử, bị bắt được, coi như là có nguyên nhân, không tính quá oan.
Vương Hoa Nhi vẫn nói: "Tỷ cảm thấy cữu công và Triệu Minh Vũ kia đều rất tốt, không nghĩ tới biểu cữu mẫu thế nhưng lợi hại như vậy!"
Có thể không lợi hại mà được sao? Nhà lớn nghiệp lớn, không có thủ đoạn quản thúc hạ nhân, vậy nàng cũng là thật đáng thương.
"Đúng vậy, chúng ta cũng không phải hạ nhân nhà họ, không cần phải sợ hãi! Muội xem như vậy rất tốt, nói không chừng Chi Nhi và Nhị Nữu đều phải hết hy vọng, cho dù là chưa từ bỏ ý định, lúc này đã cách xa như vậy, cũng không có chuyện của các nàng rồi! Nghe lời nói ý tứ kia, thì biểu cữu mẫu hy vọng Minh Vũ biểu ca kết thân với quan gia đấy, làm sao là người nhà như chúng ta làm cho được?"
"Đúng vậy, Phúc nhi muội nói rất đúng, quên đi, chúng ta quản chuyện này làm gì, ta tốn tâm tư làm gì!"
Đúng vậy, quả thật không cần các nàng quan tâm, chẳng qua sau khi Vương Chi Nhi và Nhị Nữu về nhà, đều đã bị nương các nàng quở trách, cho rằng các nàng không có bản lĩnh, người nhà tốt như vậy đã không còn. Còn có chính là trong lòng thầm oán Triệu thị, bà vốn là đại cô, nói chuyện sẽ rất có ích, kết quả người ta lại không mở miệng. Đây đều là cháu gái, ngươi sẽ không ngóng trông cháu gái có thể gả đến người trong sạch sao, cuối cùng một chút việc cũng không giúp!
Trong lúc này, tức phụ Đại Bảo sinh con trai, làm cho Đinh thị cao hứng cả ngày cứ cười toe tóe, bà cũng chuyển đến trấn trên đặc biệt chăm sóc đại tôn tử. Mà tức phụ Nhị Bảo Tống thị cũng đã có thân mình, con dâu Tam Bảo Lục thị cũng sắp sinh, để cho người ta cao hứng là đại tỷ Vương Cúc Nhi của Vương Phúc Nhi cũng có thai, làm Thích thị và Vương Đồng Tỏa rất vui vẻ. Một đám đời sau sắp sinh ra, thật sự là làm cho người ta cảm khái, thời gian trôi qua thực nhanh.
Vương Phúc Nhi lại nghĩ qua không được bao lâu nữa, nhị tỷ cũng phải lập gia đình, con người nếu không lớn lên thì có bao nhiêu tốt.
Sau khi thu hoạch vụ thu xong, Thích thị phải đi lên huyện chăm sóc cho Vương Cúc Nhi, thật sự là Vương Cúc Nhi trên không có bà bà, nhà đều là nam nhân, cũng không thuận tiện. Diendanlequydon~ChieuNinh Thích thị làm mẫu thân, tự nhiên là khẩn trương lại khẩn trương không thôi. Hơn nữa đại tỷ phu cũng luôn mãi khẩn cầu, Thích thị liền dặn dò rõ ràng chuyện trong nhà xong thì đi lên huyện.
Vương Tiểu Bảo từ khi Vương Phúc Nhi trở về, trừ bỏ đi học đường, thì đi theo nàng, đại khái là nó chưa từng cảm thấy Tam tỷ rời đi thời gian dài như vậy, nên rất dính.
Vương Hoa Nhi cười nói, Tiểu Bảo là theo đuôi Phúc nhi. Vương Tiểu Bảo mới không cần, dù sao đi theo Tam tỷ có ăn ngon, nó mới không sợ bị cười đâu.
Hôm nay Vương Phúc Nhi nghĩ đã lâu không có đi hái hoa cúc dại, tuy rằng cuộc sống trong nhà đã khá hơn, nhưng nà hoa cúc dại phơi nắng khô cũng có thể làm trà uống, đối thân thể cũng có lợi. Vì thế cùng Vương Tiểu Bảo mang theo rổ đi hái, bên kia có một mảnh hoa dại thật lớn, Vương Phúc Nhi ở bên đó lại gặp một khách không mời mà đến.
"Ngươi chính là Vương Phúc Nhi?" Đối phương là tiểu cô nương có tuổi tương đương như Vương Phúc Nhi, chỉ là sắc mặt kiêu căng, người ta nhìn thực không thoải mái. Vương Tiểu Bảo nhận biết nàng, nàng là Từ Ngọc Phân nữ nhi Từ tú tài.
Thấy Vương Phúc Nhi không có lập tức trả lời, không khỏi cười lạnh nói: "Cũng không gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là đứa nhỏ ở nông thôn, ta còn tưởng rằng thật đẹp chứ."
Nàng ở bên tú tài công thường xuyên nghe thấy tú tài công khen Vương Phúc Nhi, cho dù là Tống Trường Khanh khi nhắc tới Vương Phúc Nhi thì tinh thần cũng phấn chấn, làm cho Từ Ngọc Phân cảm thấy tự tôn bị hao tổn. Thật ra nàng ta muốn nhìn xem nữ oa này đến tột cùng có cái gì tốt, nàng chính là khuê nữ tú tài, còn không mạnh hơn nhiều kẻ quê mùa ở nông thôn sao?
Vương Phúc Nhi cảm thấy chẳng hiểu ra sao cả, gia hỏa đưa lên cửa là người nào vậy, tới đây tìm mắng?
"Tam tỷ, nàng là khuê nữ Từ tú tài." Vương Tiểu Bảo nhỏ giọng nói.
A~, thì ra là nàng ta à, xem ở mặt mũi Từ tú tài, không cho ngươi mất thể diện: "Là không có bao nhiêu tốt, Từ cô nương, ta còn có việc, không rảnh nói nhiều."
"Nếu biết ta là khuê nữ của ai, ngươi còn có thái độ này?" Từ Ngọc Phân ngăn đón không cho đi.
Vương Phúc Nhi tức giận đến nở nụ cười: "Từ cô nương, ngươi ngăn đón người khác không cho đi, ban đầu ngươi muốn cản ta nói chuyện, bản thân ta có việc, chẳng lẽ đi còn không được? Cho dù là khuê nữ huyện thái gia cũng không có quyền lợi không cho người ta đi này. Về phần ngươi nói thái độ, ta nghĩ thái độ của ta rất tốt, ta cũng nghe nói qua một câu, nếu muốn người khác cho ngươi sắc mặt hoà nhã, đầu tiên ngươi đừng cho người khác sắc mặt, có đúng hay không, Từ cô nương?"
"Ngươi!" Từ Ngọc Phân chỉ vào mặt Vương Phúc Nhi: "Khéo mồm khéo miệng! Người khác đều là mắt bị mù!"
"Ha ha. Quá khen, quá khen!" Vương Phúc Nhi cười nói: "Ta chính là tính tình này, không có biện pháp, Tiểu Bảo, chúng ta đi thôi. Trở về còn có việc."
"Ngươi đứng lại đó cho ta, ta nói còn không có nói xong đâu." Từ Ngọc Phân nói. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
"Nga, thì ra vừa rồi Từ cô nương nói đều là vô nghĩa hả, như vậy, Từ cô nương, rốt cuộc ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Từ Ngọc Phân bị tức đỏ tới mặt tía tai, nói mình đều nói là vô nghĩa, quả thực là buồn cười, chẳng qua nàng ta còn có chuyện quan trọng hơn: "Về sau ngươi không được lui tới với Tống Trường Khanh, người như ngươi một chút cũng không xứng lui tới với Trường Khanh ca."
Thì ra là chuyện này à, Vương Phúc Nhi cười tủm tỉm: "Xin hỏi, ngươi là cha hay là nương của Tống Trường Khanh hả? Hay là nói, ngươi là đại ân nhân cứu mạng của ta? Ngươi nói gì, ta phải nghe lời ngươi? Tống Trường Khanh là người lớn như vậy, hắn có tay có chân, nếu không, ngươi có bản lĩnh cột lấy hắn, thì ta đây cũng không nói lời nào. Từ cô nương, làm người phải phúc hậu nha."
Từ Ngọc Phân nhìn khuôn mặt tươi cười của Vương Phúc Nhi, hận không thể xé rách mặt của nàng, nữ oa này vừa nói nói thì gây tức giận, nàng ta cảm thấy mình cũng muốn giơ chân: "Ta nói cho ngươi, cha ta chính là tú tài, nếu ngươi còn lui tới với Trường Khanh ca, ngươi, đệ đệ của ngươi cũng đừng mong đọc sách ở trong học đường, cha ta rất nghe lời ta, ta nói được thì làm được."
Này còn uy hiếp nữa chứ, Vương Phúc Nhi cũng lạnh giọng nói: "Ta đây cũng nói cho ngươi, ta còn tiếp tục lui tới với Tống Trường Khanh! Về phần đệ đệ của ta, trong thiên hạ này cũng không phải chỉ có một mình cha ngươi có thể dạy học! Tiểu Bảo, chúng ta đi, thật sự là, nói nửa ngày vô nghĩa, nghe được lỗ tai đều khó chịu!"
Nói xong thì bỏ đi cùng Vương Tiểu Bảo, còn lại Từ Ngọc Phân tay còn chỉ vào một phương hướng, không có hạ xuống.
Vương Tiểu Bảo vụng trộm nhìn Tam tỷ nhà mình: "Tam tỷ, tỷ đừng tức giận, cùng lắm thì đệ không đi qua Từ tú tài đọc sách nữa!"
Vương Phúc Nhi nhìn Vương Tiểu Bảo trong chốc lát, nói: "Tiểu Bảo à, Tam tỷ cũng không phải là tức giận, chỉ là cảm thấy liên lụy đến Tiểu Bảo, trong lòng có chút khó chịu. Nhưng mà, đệ yên tâm, tỷ nhất định sẽ không để cho đệ không có đọc sách. "
Thật không nghĩ tới khuê nữ Từ tú tài lại là cái dạng này, còn có Tống Trường Khanh kia, không có việc gì trêu chọc hoa đào làm gì, hiện tại hoa đào này ăn bậy dấm chua, ăn đến đầu lên bổn cô nương đây! Thật muốn mắng chửi người mà, vì sao kêu mình không được lui tới với Tống Trường Khanh, ngươi là lão bà hay là nương Tống Trường Khanh hắn hả, có gì quyền nói như vậy!
Như vậy nếu như ở hiện đại thì mình giống như kẻ thứ ba, cảm giác này, thật sự là làm cho người ta khó chịu đến cực điểm!
Sao có người da mặt dày như vậy, nói ra thì mình quen biết Tống Trường Khanh trước, tốt xấu gì cũng phải có thứ tự đến trước và sau đi. Ài, muốn gì hả.
"Tam tỷ, tỷ cũng sắp vặt hết lá cây rồi!" Vương Tiểu Bảo cứu vớt lá cây hoa cúc dại vô tội.
"Hả, ha ha, không cẩn thận, không cẩn thận. Đi, ta đi phía trước lại hái một ít!" Vương Phúc Nhi nói.
Vương Tiểu Bảo nghĩ là, khẳng định tam tỷ tức giận, xem ra, phải nói cho Trường Khanh ca một chút. Muốn làm gì trò hả, là một nữ hài, cũng có thể tới đây nói tỷ của ta một lần, mệt mình còn tưởng rằng Trường Khanh ca là người tốt! Hừ, chỉ chọc phiền toái cho tỷ ta!
Vì thế Vương Tiểu Bảo liền thừa dịp thời gian đi học đường nói chuyện này cho tên sai vặt Thạch Đầu của tú tài công. Thạch Đầu thì sao, lại nói cho Tống Trường Khanh. Tống Trường Khanh hấp tấp chạy qua đây, nhưng mà phải nói làm sao hả. Hắn lại một lần gặp tai bay vạ gió, rất đáng thương.
"Cái kia, Phúc nhi, ngươi đã trở lại hả?" Tống Trường Khanh vừa nói vừa nhìn sắc mặt Vương Phúc Nhi.
Vương Phúc Nhi nói: "Làm gì lén lút hả? Ngươi làm chuyện trái lương tâm rồi hả?"
"Nào có? Ta đây sẽ làm chuyện trái lương tâm sao? Cái kia, cái kia…"
"Gì mà cái kia, có việc thì nói, ta đang bận." Vương Phúc Nhi nói.
"Ta, ta nghe nói có người tìm ngươi gây phiền toái? Có phải hay không?" Tống Trường Khanh hỏi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Vương Phúc Nhi như cười như không hỏi: "Sao lỗ tai của ngươi thính như vậy chứ? Ta nghiêm trọng hoài nghi, có phải ngươi muốn làm quỷ gì rồi hay không?" Đã vậy còn biết tin tức quá nhanh.
Tống Trường Khanh ngây người, nói: "Ta muốn làm gì quỷ chứ, có người nói với ta, ngươi coi như nàng ta không tồn tại thì tốt rồi, ta không quan tâm nàng ta."
Vương Phúc Nhi thở dài một hơi: "Đáng lẽ, ta cảm thấy chẳng qua cũng chỉ là việc rất nhỏ, cũng không có cảm thấy gì, nhưng mà nhìn ngươi trịnh trọng chuyện lạ như vậy, chẳng lẽ, ngươi và người kia, thật sự có gì?"
"Tuyệt đối không có!" Tống Trường Khanh vội nhấc tay thề: "Còn không phải ta sợ ngươi tức giận sao? Dù sao, người kia lấy ta ra nói chuyện, ban đầu ngươi còn vì chuyện của cô cô ta mà trách ta, ta lại sợ ngươi tức giận cả đời không để ý tới ta!"
"Tống Trường Khanh, ban đầu thì ta rất tức giận, dựa vào cái gì ta phải vô duyên vô cớ bị một nữ nhân chỉ vào mặt mà mắng? Nếu như đó thân thích gì của ngươi, ta còn hơi chút cảm thấy có thể thừa nhận, nhưng mà Từ cô nương kia là ai chứ, vừa đến thì mắng ta! Nguyên nhân còn bởi vì ngươi, ngươi nói ta có oan hay không?"
"Oan, tuyệt đối oan! Cho nên ngươi muốn ta làm gì cũng được!" Tống Trường Khanh vội cam đoan.
"Quên đi, ở trước mặt người kia ta cũng không chịu thiệt, ta là người chịu thiệt sao? Ta muốn nói là, nếu ngươi có ý tứ đối với cô nương người ta, như vậy thì để cho bà mối tới cửa cầu hôn. Nếu không có ý tứ gì, cũng nói rõ một chút, bằng không nếu lại tiếp tục hiểu lầm, nói không chừng Từ cô nương kia còn đánh tới cửa nhà của ta đấy. Đến lúc đó ta cũng mặc kệ nàng ta có phải là khuê nữ tú tài hay không, cứ đánh không sai, ngươi cũng không nên đau lòng!"
"Lòng ta đau cái gì? Nàng cũng không phải là gì của ta! Chẳng qua thật sự ta vì cữu công bên kia mới biết! Nhưng mà ta một chút ý tứ cũng không có! Nữ nhân kia phát điên gì chứ, thật chẳng hiểu ra làm sao!" Tống Trường Khanh đi qua chỗ cữu công, đã có một lần nào cho sắc mặt hoà nhã với Từ Ngọc Phân kia? Vậy mà người ta lại còn không tự biết! Quả thực là buồn cười!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.