Editor: ChieuNinh Đến mùa thu hoạch, vẫn không có mưa rơi xuống, người Vương gia thôn mười nhà có tám chín nhà đều gặp tai họa. Xem ra long vương gia cũng không có phù hộ bọn họ. Thật nhiều người chạy đi tìm lý chính nói chuyện. Vương Tài vận khí mắng: "Việc này các ngươi còn muốn tính sổ sao? Bất kính với long vương gia, cẩn thận năm sau chúng ta ở đây lại không thuận lợi, đều nhanh trở về cho ta, ra chút tiền trời còn không có mưa, vậy khẳng định là long vương gia còn mất hứng, chúng ta chưa có làm được tới nơi tới chốn." Lời này cũng không biết như thế nào lại truyền ra ngoài, có vài người lớn tuổi liền thương lượng muốn tu sửa miếu Long vương, cảm thấy hẳn là lúc nào cũng cung phụng mới được, làm sao có chuyện úp lên đầu mới nhớ tới muốn hiếu kính long vương gia? Nhưng mà một số người bởi vì năm nay thu hoạch không tốt, lần trước cũng ra tiền, làm sao lại còn muốn ra tiền nữa, việc này liền tiếp tục giằng co. Sửa miếu cũng không phải là một chuyện nhỏ, lý chính Vương Tài cũng thực phiền, ông trời cũng không thương xót. Mắt thấy người trong thôn muốn đánh nhau, vì sao ông ta lại cảm thấy mình chỉ là một lý chính nho nhỏ như vậy mà cũng không thuận lợi đây? Chuyện Vương gia thôn còn đang bị vây trong căng thẳng, thì lúc này thế nhưng trời đổ mưa, lại còn càng rơi xuống càng lớn. Những người muốn tu sửa miếu nói là long vương gia tức giận, mà người phản đối thì lại nói, long vương gia cũng không phù hộ Vương gia thôn chúng ta. Thời điểm trời nên đổ mưa thì lại không mưa, thời điểm không cần đổ mưa thì cố tình mưa, như vậy có bất kính Long vương gia cũng thế. Sau khi Vương Phúc Nhi nghe lời nói này không khỏi bội phục người nói ra, thật là rất mạnh. Có thể miệt thị thần linh, vào lúc này thực sự là không dễ dàng. "Cha, năm nay chúng ta có thể giao ít thuế hơn hay không?" Vương Phúc Nhi hỏi. "Đúng vậy, phía trên có nói là, toàn bộ huyện chúng ta đều bị thiên tai gây họa, sẽ giảm thuế, bằng không còn để cho mọi người sống thế nào được." Vương Phúc Nhi thật tình cảm thấy nông dân thật sự rất khổ, thời điểm này, thuế má đều là dựa vào thuế nông nghiệp, mà nông dân còn phải dựa vào trời ăn cơm, không cẩn thận một cái thì sẽ đói bụng. Nhìn xem Vương gia thôn từ sau khi thu hạt thóc, thật nhiều người đi ra ngoài tìm công việc làm thuê, bằng không thật sự có thể đói chết người. Ban đầu Chu địa chủ chết sống không giảm địa tô, bức người ta nóng nảy, có vài người nghĩ dù sao cuối cùng cũng chẳng phải đang sống mà đói chết sao, vậy còn không bằng liều mạng, liền thừa dịp nửa đêm đi trong nhà Chu địa chủ cướp lương thực. Diendanlequydon~ChieuNinh Tuy rằng sau đó lại bị gia đinh nhà Chu địa chủ phát hiện, nhưng mà nương Chu địa chủ cũng bị dọa mà bị bệnh, Chu địa chủ lại là người hiếu thuận, đành phải giảm địa tô. Thanh Mai lại nói: "Kỳ thật Chu địa chủ một chút cũng không muốn giảm địa tô đâu, nhưng mà mấy người bị bắt nói vài câu ngoan độc, bị nương Chu địa chủ nghe thấy được, bà bị dọa không thôi, cuối cùng mới thành như vậy." Nhà nàng cũng không đủ lương thực, mỗi ngày chỉ có thể uống nước canh loãng, bỏ chạy đến trên núi tìm này nọ, đáng tiếc hiện tại nhiều người đi lên núi lắm, cho dù là rau dại cũng bị người ta tranh đoạt. Thời kì thật sự là quá khổ. Đại tẩu Thanh Mai muốn bán Thanh Mai cho nhà giàu người ta làm nha hoàn, cũng có thể kiếm được vài đồng tiền. Chuyện như vậy, cũng có vài chỗ. Những người môi giới thì nhìn chỗ nào gặp tai họa, liền đi tới đó, vào lúc như vậy bán nhi (con trai) bán nữ (con gái) liền nhiều lên. Hơn nữa bởi vì cần dùng tiền gấp, giá phải thấp hơn trước kia rất nhiều. Người môi giới có thể kiếm một khoản to. Vương Phúc Nhi cảm thấy trong lòng nặng trịch, sự thật làm cho người ta rất bất đắc dĩ. Bán nhi bán nữ, ai nguyện ý bán cốt nhục của mình chứ, thật sự là không nuôi sống nổi, lại không có đường ra, đưa cho người ta làm nha hoàn, ít nhất còn có thể được ăn no. "Đại tẩu ngươi cũng thật quá đáng!" Vương Hoa Nhi tức giận nói: "Nàng ta dựa vào cái gì nói bán ngươi? Ngươi cũng không phải khuê nữ nàng ta, nàng ta không có cái quyền này, muốn bán cũng là bán nàng ta! Nàng ta hết ăn lại nằm!" Thanh Mai cười khổ mà nói: "Cũng không phải như vậy, ta nghĩ nếu có thể tiến vào nhà giàu người ta làm nha hoàn, cũng có thể giảm bớt chút gánh nặng cho trong nhà, đại tẩu ta cũng sẽ không bắt nạt nương ta! Hoa nhi, hôm nay ta đến chính là từ biệt với ngươi, người môi giới nọ tốt xấu cũng nhận biết với nương ta, nói là bán ta vào nhà người trong sạch, đến lúc đó ta tự mình có thể để dành bạc thì chuộc thân. Nói không chừng qua vài năm ta liền đi ra được." Nếu có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi, làm hạ nhân người ta, sống hay chết, mình cũng không thể làm chủ. "Nhưng mà, ngươi suy nghĩ một chút Đào Hoa cô cô của ta, cuối cùng nàng ta cũng mất mạng!" Vương Hoa Nhi khuyên nhủ, Thanh Mai là của đồng bọn tốt của nàng, năm nay mới mười mấy tuổi. "Ta lớn lên cũng không dễ nhìn, tâm cũng không lớn, ta chỉ thành thành thật thật làm nha hoàn, không gây chuyện là được, các ngươi không cần lo lắng cho ta. Ta nghe người môi giới nói, người như ta sẽ không bị chủ tử chọn trúng, đến lúc đó nói không chừng sẽ được phân đến trong phòng bếp, mỗi ngày có thịt ăn ngon." Mỗi nhà có bản kinh khó niệm riêng, nhị tỷ khẳng định không muốn tách ra với tiểu đồng bọn của mình, nhưng mà không cho Thanh Mai đi, nhà nàng ấy liền không sống tiếp được. Vương Hoa Nhi lần đầu tiên trong đời tách khỏi bằng hữu tốt, thời điểm đến tiễn đưa, thấy Thanh Mai chỉ chuẩn bị một cái bọc nhỏ, lên xe ngựa càng chạy càng xa, lúc này nước mắt rơi không ngừng. "Nhị tỷ, tỷ đừng khóc, Thanh Mai tỷ nhất định sẽ rất tốt!" Vương Phúc Nhi khuyên nhủ. "Tỷ cũng không muốn khóc, Phúc nhi, muội nói có phải rất ngoan độc hay không? Nếu tỷ chia một nửa thức ăn của mình cho Thanh Mai thì tốt rồi, nàng sẽ không cần đi làm nha hoàn. Nhưng mà tỷ lại một câu cũng không có nói." Hiện tại nàng thực tự trách ở trong lòng. "Nhị tỷ, Thanh Mai tỷ là vì nương nàng ấy, cho dù tỷ chia cho nàng ấy một nửa, vậy nương nàng ấy phải làm sao? Còn có người nhà tỷ ấy nữa, đều đói bụng, chúng ta có thể chăm lo được hết toàn bộ sao? Thanh Mai làm như vậy, nương của tỷ ấy cũng có thể mua lương thực ăn, tỷ ấy cũng sẽ không bị đói. Chỉ cần tỷ ấy thành thành thật thật, khẳng định có thể đi ra ngoài được." Vương Phúc Nhi nói. "Thật sự?" Vương Hoa Nhi lau khô nước mắt: "Hiện tại tỷ tốt hơn nhiều, vừa rồi tỷ nói đều là nói ngốc, muội cũng không cho chê cười nhị tỷ." "Làm sao có thể, nhị tỷ, chúng ta về nhà đi." "Ừ!" Từ cửa thôn đi trở về nhà, ở cửa viện nhìn thấy đại cô đã lâu không có tới cửa, hai người cũng không muốn để ý tới, trực tiếp bỏ qua. "Hoa nhi, Phúc nhi, các ngươi đợi chút!" Vương Mai Hoa hô. Đáng tiếc hai người cũng không nghe, chạy thẳng vào trong nhà. Vương Tiểu Bảo thấy nhị tỷ và Tam tỷ vào nhà, vô cùng vui vẻ hai tay dắt hai tỷ tỷ: "Nhị tỷ, Tam tỷ, các tỷ đã trở lại, đại tỷ nói thực đúng, nói các tỷ lập tức trở về, các tỷ thật sự lập tức đã trở lại!" "Đây là Tiểu Bảo đi, đã lớn như vậy!" Vương Mai Hoa với tay vào trong cửa, ngăn cản muốn vào nhà. Vương Tiểu Bảo tò mò nhìn Vương Mai Hoa: "Tỷ, nàng ta là ai vậy?" Vương Mai Hoa lập tức nói: "Tiểu Bảo, ta là đại cô, mở cửa để cho ta đi vào được không?" Vương Hoa Nhi lập tức cũng không quan tâm có thể kẹt cánh tay Vương Mai Hoa hay không, liều mạng giữ cửa rồi đóng lại, tay Vương Mai Hoa thu lại thật nhanh. "Mặc kệ nàng ta, một người điên!" Hôm nay vốn tâm tình Vương Hoa Nhi cũng không tốt, hiện tại lại thấy một người đáng ghét, cơn tức đều hướng tới Vương Mai Hoa. Vương Tiểu Bảo rất ngạc nhiên, nhưng mà biết nhìn sắc mặt người khác: "Nhị tỷ, tỷ đừng nóng giận, hôm nay Tiểu Bảo không có gặp rắc rối nga~." Vương Hoa Nhi nhịn không được nở nụ cười: "Đệ thật sự không có gặp rắc rối? Buổi tối đệ còn đái dầm không?" Vương Tiểu Bảo ấp úng: "Đó là thời điểm đệ nằm mơ thôi, đệ không biết." Vương Phúc Nhi cũng nhịn không được cười ra tiếng, phía sau ở bên ngoài tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn: "Tam ca, tam tẩu, các ngươi mở cửa đi, ta thật sự là không có cách nào, các ngươi cứu cứu cháu ngoại trai và ngoại sinh nữ các ngươi đi. Tam ca, trước kia ta sai rồi, ta không nên như vậy, ca liền tha thứ cho ta đi. Tam tẩu, về sau ta không bao giờ như vậy nữa, làm ơn mở cửa đi." Tiếng động này dẫn Thích thị và Vương Đồng Tỏa đang ở sau nhà đi ra. Vương Đồng Tỏa vừa nghe, là tiếng muội tử của hắn thì không khỏi nhíu mày, Thích thị cũng trầm mặc không nói, bên kia tiếng gõ cửa thì một chút cũng không giảm, Tiểu Hổ cũng đi theo sủa không ngừng. "Cha bọn nhỏ, thế này phải làm sao đây?" Thích thị hỏi. Đám người Vương Phúc Nhi cũng rất tức giận, Vương Hoa Nhi đang muốn mở miệng mắng, đột nhiên Vương Đồng Tỏa mở cửa ra, Tiểu Hổ lập tức liền tiến lên muốn cắn người. Nhắc tới mấy năm nay, bộ dạng Tiểu Hổ cũng cao lớn hung mãnh, Vương Mai Hoa bị dọa đến té ngã trên mặt đất, nhưng mà hiện tại nàng ta cũng đành phải vậy, trực tiếp quỳ xuống với Vương Đồng Tỏa: "Tam ca, ca cứu cứu cháu ngoại trai và ngoại tôn nữ của ca đi. Năm nay thu hoạch ít không chịu nổi, hiện tại trong nhà đều đói. Hỉ oa tử cũng đói đến hôn mê vài lần, ta chỉ có một nhi tử này, ta thực sợ ngày nào đó nó đang sống mà chết đói. Tam ca, trước kia đều là ta sai, ca oán ta hận ta, không có vấn đề gì, nhưng mà Hỉ oa tử và Nhị Nữu bọn họ không có sai." Vương Đồng Tỏa nói: "Ngươi muốn thế nào?" Vương Mai Hoa cắn răng nói: "Tam ca cho ta mượn chút lương thực đi, năm sau ta khẳng định trả lại!" "Ta hỏi ngươi, cho ngươi lương thực, là cả nhà ngươi đều ăn hay là chỉ có Hỉ oa tử và Nhị Nữu ăn?" Vương Đồng Tỏa hỏi. "Này?" Vương Mai Hoa choáng váng. "Vừa rồi ngươi cũng nói, Hỉ oa tử và Nhị Nữu không có sai, bọn họ cũng là cháu ngoại trai (ý là cháu kêu bằng cậu; bên ngoại của đứa trẻ) của ta, ta thì không thể trơ mắt nhìn bọn nó đói chết. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Ngươi trở về thu thập cho bọn nó một chút, cho hai đứa bọn nó tới đây, ta nói rõ ràng với nương bên kia, để cho hai đứa bọn nó đến ở nhà bọn họ tới mùa thu hoạch lúa mạch sang năm. Ta nói rõ ràng, chỉ chăm lo cho bọn nó ăn, bản thân ta cũng có bốn đứa nhỏ phải nuôi sống, ngươi cũng không cần nghĩ cái khác. Nếu để cho ta phát hiện, ngươi muốn làm cái gì khác, vậy ngươi lập tức đều đón tụi nó trở về, đến lúc đó ngươi có nói ta đây làm cữu cữu ác độc ta cũng nhận!" "Được! Tam ca, ta biết rồi, ta đưa Hỉ oa tử và Nhị Nữu tới đây, ta tuyệt đối sẽ không lại muốn làm gì khác!" Vương Mai Hoa nói xong giống như sợ Vương Đồng Tỏa đổi ý, lập tức bỏ chạy đi rồi. Thích thị và mấy đứa nhỏ đều nhìn Vương Đồng Tỏa: "Cha, sao người lại như vậy, đại cô đối xử với chúng ta như vậy, sao người còn quan tâm nàng ấy làm gì?" Thích thị nặng nề thở dài một tiếng, Vương Đồng Tỏa vội nói: "Nương bọn nhỏ, nếu Hỉ oa tử và Nhị Nữu thật sự chết đói, trong lòng ta đây không yên ổn. Ta làm cữu cữu thấy chết mà không cứu, ta làm không được." Làm sao Thích thị không biết nam nhân của mình là dạng người gì, mềm lòng, cũng không có khả năng thấy chết mà không cứu, vừa rồi hắn có thể nói như vậy với Hoa Mai, cũng đã không tệ rồi. "Các con, cha các con không có làm sai, nếu Hỉ oa tử và Nhị Nữu thật sự chết đói, người bên ngoài mà biết sẽ nói chúng ta thế nào? Cho dù hiện tại gia gia và nãi nãi các con không thích đại cô các con, nhưng mà ngày lễ ngày tết, Hỉ oa tử và Nhị Nữu đều về đây. Ân oán đời trước là chuyện của đời trước, các con không nên trách cha." "Nhưng mà, vạn nhất lời đại cô nói là nói dối thì sao?" Vương Phúc Nhi hỏi. Tuy rằng nói Hỉ oa tử và Nhị Nữu không có sai, nhưng mà cha không biết thật giả đã đáp ứng ngay, vạn nhất lại là đại cô giở trò bịp bợm thì sao đây. Hết chương 81.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]