Chương trước
Chương sau
Editor: ChieuNinh
"Trở về thì trở về thôi, con xem nàng ta cũng không còn mặt mũi trở về, hàng xóm láng giềng có ai mà chẳng biết. Lần trước chết sống muốn nhét Anh Tử vào nhà của con, con cũng còn không có nói gì."
"Ta nói ngươi nha đầu này, cũng đã là nương hai đứa nhỏ rồi, nói chuyện còn như thế này. Một chút cũng không biết che lấp, lại nói tiếp, ngược lại tính tình của Hoa nhi thì có chút giống con, tính tình lại thẳng như vậy, như thế cũng chịu thiệt thôi. Con phải nhớ kỹ mặc kệ như thế nào, tiểu cô của con là thân muội tử của cô gia, hắn chưa nói gì, con cũng không nên nói xấu muội tử hắn ở trước mặt hắn."
"Biết rồi, biết rồi, con còn không hiểu được sao? Nương, con đi xào rau, người cũng nghỉ ngơi một chút đi."
Ngoài phòng, Vương Hoa Nhi, Vương Phúc Nhi, Khương Điền và Khương Lỗi thì đang thương lượng, nếu trong tay đã có tiền rồi, như vậy có thể đi mua chút đồ tốt hay không? Vương Phúc Nhi cũng không muốn mua này nọ, mà để dành chuẩn bị về sau dễ kiếm tiền.
"Hoa nhi tỷ, Phúc nhi, ta đi mua pháo đốt chơi đi." Khương Điền nói.
"Không được, nếu nổ trúng tay thì làm sao?" Vương Phúc Nhi nói, đứa nhỏ mà chơi cái này rất là nguy hiểm.
"Vậy chúng ta đi mua kẹo ăn đi." Khương Lỗi nhỏ nhất đề nghị.
Cuối cùng bốn người chuẩn bị đi đến tiệm tạp hóa nhỏ ở trong thôn này mua kẹo ăn. Nói Thanh Sơn thôn tốt hơn Vương gia thôn một chút chính là có cửa hàng này, bình thường mọi người mua chút châm tuyến, nước tương gì đó, đều có thể mua được ở chỗ này.
Bốn tiểu gia hỏa đi tiệm tạp hoá, nhưng người ta cũng đóng cửa, thế này mới nhớ tới, người ta cũng phải qua năm mới, đành phải mất hứng mà về.
"Đứng lại! Các ngươi là người thôn nào? Sao chạy đến trong thôn chúng ta?" Mấy đứa nhỏ bốn năm tuổi vây quanh đám người Vương Phúc Nhi: "Ôi chao? Ngươi xem hai tên tiểu tử kia, quần áo trên người không có mụn vá, nhất định là kẻ có tiền, Thạch đầu ca, chúng ta cũng không thể bỏ qua."
Vương Phúc Nhi nâng trán ở trong lòng, mấy tiểu thí hài này sẽ không là tới ăn cướp đi, thật đúng là, làm cho người ta không còn lời nào để nói.
"Các ngươi muốn làm gì! Tránh ra nhanh!" Tuy rằng trong lòng Khương Điền có chút sợ hãi, nhưng mà cảm thấy bản thân mình thân là nam tử hán lớn nhất, phải đứng ở phía trước.
"Một hạt đậu mầm mà còn ở đây kêu gào, không biết là muốn đến thôn chúng ta phải để lại chút đồ à." Cái này đã học với ai nha, còn tuổi nhỏ mà chẳng khác gì thổ phỉ trên núi.
"Các ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa!" Vương Hoa Nhi nổi bão, xú tiểu tử, dám ngang ngược với đệ đệ muội muội của ta!
"Lặp lại lần nữa thì lặp lại lần nữa! Ôi … " Tiểu oa nhi này còn chưa có nói xong, Vương Hoa Nhi mạnh mẽ bổ nhào tới, liền trực tiếp túm tóc của tiểu tử này, áp hắn nằm trên đất không thể động đậy. Người khác nhìn thấy tình trạng này, đều trợn mắt há hốc mồm, Vương Hoa Nhi đè mạnh đứa nhỏ này, nói với người bên cạnh: "Nếu các ngươi dám lại đây, thì cũng như hắn, hắn là đầu lĩnh của các ngươi đi. Còn con nít mà không lo học cho giỏi, lại học tên du thủ du thực, không giáo huấn các ngươi thật kỹ, các ngươi cũng không biết mình họ gì! Nói, ngươi còn gây tai họa cho người khác không?" Vương Hoa Nhi giày vò tiểu tử kia tới nhe răng trợn mắt, mấy đứa khác sợ tới mức lập tức giải tán. 
"Xú nha đầu, ngươi buông ra, đây là ngươi đánh lén!" Đứa nhỏ nằm trên mặt đất liền mặc kệ rồi.
"Hừ, đối phó với người như ngươi vậy, ta còn nói đạo lý làm cái gì hả, ngươi nói xem, về sau ngươi còn đi ra hù dọa người khác không?" Vương Hoa Nhi hung tợn hỏi.
Đám người Vương Phúc Nhi trợn mắt há hốc mồm!
Vương Hoa Nhi giày vò tiểu tử kia quá sức, cuối cùng đứng lên vỗ vỗ bụi trên người, cực kì diễu võ dương oai lôi kéo tiểu muội và biểu đệ của mình bỏ đi, còn lại nam oa còn nằm trên mặt đất không biết là cái biểu tình gì.
Khương Điền: "Hoa nhi tỷ, tỷ thật lợi hại!" Khương Điền tỏ vẻ thực sùng bái biểu tỷ.
Vương Phúc Nhi: tỷ à, ngươi thực bưu hãn! (bưu hãn: dũng mãnh)
Khương Lỗi: Hoa nhi tỷ thật sự là làm cho người ta sợ hãi, nàng cũng sẽ không đánh ta đi.
Vương Hoa Nhi bưu hãn mang theo ba tiểu oa nhi trở lại, tự nhiên không thiếu được bị mấy người lớn hỏi, Khương Lỗi ở bên cạnh đã sớm kể lại sự tích quang vinh của Vương Hoa Nhi, a di Vương Phúc Nhi vội khen: "Hoa nhi của chúng ta thật là giỏi, như vậy mới không bị người bắt nạt."
Hồ thị nói: "Mấy đứa nhỏ đó, cũng không có người quản, thế nhưng lại bắt nạt đến trên đầu chúng ta, nhất định phải nói chuyện với cha nương của bọn nó. Bây giờ là năm mới, còn không bị người ta nói con nít Thanh Sơn thôn chúng ta không có giáo dưỡng sao. Hoa nhi, về sau đụng phải loại sự tình này, nhanh chóng chạy về nói cho chúng ta biết, vạn nhất con đánh không lại, không phải là ăn thiệt thòi sao?"
"Con thấy bọn nó vốn không có bao nhiêu khí lực, sẽ đánh thắng được, mỗ mỗ cứ yên tâm đi." Vương Hoa Nhi không thèm để ý.
Hồ thị lắc đầu, thật đúng là, đại cô nương của mình thành thật như vậy, đại cô gia cũng là người thành thật, thế nhưng lại sinh ra một cô nương lợi hại như thế này, vậy lớn lên thì phải làm sao đây?
Giữa trưa ăn cơm vô cùng náo nhiệt, Hồ thị còn muốn giữ mấy đứa ngoại tôn và ngoại tôn nữ ở chỗ này qua đêm. Cũng may hiện tại thời tiết lạnh, mọi người cũng có thể chen chúc nhau mà ngủ được, Hồ thị còn cố ý chuẩn bị chăn đã được giặt sạch sẽ, đều ngửi được hương vị ánh mặt trời. Vương Phúc Nhi vui vẻ ngủ, trong mộng còn nhìn thấy nhị tỷ nhà mình đại sát tứ phương (đánh nhau).
Sáng sớm mùng ba tết, Thích Gia An và Vương Hà Hoa liền chạy trở về, thần sắc hai người coi như tốt, phỏng chừng ngày hôm qua ở Vương gia thôn coi như yên ổn, Thích Gia Mẫn nói: "Sao các ngươi đã trở về rồi, hôm nay chúng ta đang chuẩn bị đi sang chỗ đại tỷ đây."
Thích Gia An nói: "Chúng ta trở về, đi cùng cha mẹ." Lần này chỉ dùng thân phận đệ đệ và đệ muội, mà không phải muội muội và muội phu. Thích Gia An phân biệt rõ ràng, Vương Hà Hoa thì ở một bên cười, Thích Gia Mẫn vui vẻ, vì thế đoàn người lại kích động đi tới nhà Vương Phúc Nhi.
Chuyện qua năm mới chính là chúc tết, vui chơi giải trí, Vương Phúc Nhi cảm thấy cằm của mình tròn hơn, đến mỗi nhà thân thích đều ăn qua một bữa cơm mà.
Sau đó là ngày mười lăm tháng giêng, tiết Nguyên tiêu. A di nói trấn trên có hội đèn lồng, cho nên ngày mười bốn, mấy người Vương Cúc Nhi đều ngốc ở nhà a di, a di còn nói: "Đến lúc đó cũng không được chạy loạn, lúc đó quải tử (tên bắt cóc) liền đi ra, bắt cóc trẻ con, bán sang địa phương khác, như vậy thì sẽ không còn được gặp lại chúng ta."
Thích Gia An nói: "Nhị tỷ, tỷ yên tâm, có ta trông coi, sẽ không gặp chuyện không may."
Dù sao mặc kệ thế nào, buổi tối mười lăm vừa cơm nước xong, mấy đứa nhỏ Vương Phúc Nhi đã được người lớn dẫn đi xem hội đèn lồng trấn trên. Vương Phúc Nhi cảm thấy loại này tuy rằng không tính là xinh đẹp, nhưng mà thắng ở náo nhiệt, nhìn xem các loại múa xiếc tạp kỹ, còn có bán đồ ăn vặt, thật sự là cái gì cần có đều có. Ở trung tâm thôn trấn còn sắp xếp một cái sân khấu, cũng không biết là nhà ai mời gánh hát tới, xướng khúc nghe không hiểu. Phía dưới sân khấu kịch có một đám người vây quanh, có người nghe được có tư có vị, có người thuần túy là ngẩn người nhìn đào hát, còn có người thuần túy chính là vô giúp vui.
"Ủa? Con nhóc, sao ngươi cũng ở đây?" Người nói chuyện là Tống Trường Khanh, là oa nhi Vương Phúc Nhi nhận biết ở chỗ tú tài công, mới đầu hai người còn hục hặc nháo loạn với nhau. Nhưng mà ở chỗ tú tài công, quan hệ của hai người lại từ từ tốt lên, Vương Phúc Nhi cảm thấy Tống Trường Khanh này là người tốt, chỉ là tính cách khó chịu, có đôi khi giống như con vịt chết còn mạnh miệng.
"Ta ở nhà a di của ta, a di của ta là người trấn trên." Vương Phúc Nhi nói: "Ngươi đi một mình hả? Cẩn thận bị quải tử bắt mất."
"Ta mới sẽ không, trong tay ta có tiền, ta mang ngươi đi dạo." Tống Trường Khanh nói.
"Không được, ta đi cùng với cữu cữu, cữu?" Vương Phúc Nhi bị đám người chen lấn, đã sớm không còn cùng một chỗ với cữu cữu của mình, không khỏi có chút hoảng hốt, ngay cả mấy người đại tỷ nhị tỷ cũng không thấy, vậy phải làm sao đây?
"A nha, không tốt, cháy!" Không biết là ai hét to một tiếng, trong đám người lập tức liền hoảng loạn cả lên, Tống Trường Khanh nói: "Không tốt, chúng ta nhanh chóng tìm một chỗ, bằng không bị người giẫm lên!"
Tống Trường Khanh không khỏi phân trần lôi kéo tay Vương Phúc Nhi chạy tới một chỗ khác. Nói cho cùng vẫn còn nhỏ, nhóm người lớn đã chạy loạn ở khắp chung quanh, Vương Phúc Nhi thì lại sợ hãi lại lo lắng: "Bên kia, đằng sau sân khấu kịch, bên kia ít người!" Vương Phúc Nhi hô.
Tống Trường Khanh cũng không có do dự một chút nào, hai người chạy đến trong một cái góc xó ở phía sau sân khấu kịch mà núp vào. Vương Phúc Nhi lo lắng cho tỷ tỷ của mình, bọn họ có thể gặp chuyện không may hay không, sớm biết rằng như vậy, thì hôm nay đã không đi ra rồi!
"Ngươi đừng khóc, một lát nữa thì ít người, ta đưa ngươi trở về là được!" Tống Trường Khanh nói.
"Ta lo lắng cho mấy tỷ của ta, người nhiều như vậy, nếu đã xảy ra chuyện thì làm sao?"
"Ngươi có lo lắng, cũng không có biện pháp." Tống Trường Khanh buông tay.
Người này, chính là sẽ không nói lý, Vương Phúc Nhi quyết định không để ý tới hắn, Tống Trường Khanh thấy sắc mặt Vương Phúc Nhi không tốt, nói: "Ta nói là lời nói thật mà thôi."
Chính là lời nói thật mới khó nghe, Vương Phúc Nhi nói: "Ngươi không sợ người nhà của ngươi lo lắng sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.