8.
Những ngày tôi thi ĐH trời đổ mưa như trút nước, Hoắc Hi đưa đón tôi mỗi ngày.
Mà bố mẹ tôi lại quên hẳn đứa con gái là tôi, chưa một lần xem qua tôi sống ch-t như thế nào.
Bà nội Hoắc thân thể ngày càng kém, Hoắc Hi cương quyết đem bà đến bệnh viện.
Lấy thành tích khi thi tốt nghiệp cấp ba, tôi đứng thứ hai toàn trường, ưu tú xếp hạng năm toàn thành phố, tôi đã trúng tuyển vào ĐH B.
Thư thông báo trúng tuyển gửi về, bà Hoắc khuôn mặt nhăn nheo khóc giàn giụa nước mắt.
Bà đã gầy đến không thể tưởng tược được, cầm bất cứ đồ vật gì tay cũng run run.
Bà Hoắc một lần lại một lần vuốt ve những câu chữ được in trên thư báo, bà không biết chữ, nhưng vô cùng nghiêm túc nâng niu.
Tôi dựa vào lòng bà, khóc mãi không thôi. Những ngày này bác sĩ đã ngừng cho bà uống thuốc, nói với chúng tôi bà muốn ăn gì thì hãy để cho bà ăn thoải mái đi.
Hoăc Hi khi nhận được thông báo từ bác sĩ, anh ấy thức trắng đêm ngồi ở hàng lang bệnh viện.
Anh là nam tử hán chỉ đổ máu không đổ lệ, mắt anh hằn rõ những tơ máu, trên mu bàn tay in thật sâu những dấu răng.
Bà nội Hoắc cả đời không được đi học, không được tiếp xúc với sách vở, tính cách tháo vát. Chồng mất khi còn đôi mươi bà không tái giá, ở vậy nuôi con. Đến khi con trai mất, con dâu bỏ đi, bà chỉ còn lại một đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-cung-co-the-tro-nen-manh-me/2915843/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.