11.
Phát biểu kết thúc, bố mẹ tôi và Vương Gia Đống không còn cách nào khác ngoài việc lên sân khấu cùng chụp ảnh chung với tôi bất chấp cái nhìn phẫn nộ của mọi người, trong mắt bố tôi có chút bối rối khi nhìn sang tôi cùng Vương Gia Đống, khi bị đèn pha chiếu vào lúc nãy, lưng của ông ta cũng không thể đứng thẳng lên được.
Mẹ tôi run rẩy liên hồi, tai nghe thấy mẹ thì thầm:"Tiểu Điềm, sao con lại dám nói những thứ này, có người phụ nữ nào to gan như con không.”
Vương Gia Đống căn bản lại không có gì bất mãn, vui vui vẻ vẻ ưỡng ngực chụp ảnh, y như kẻ cướp tiền mà tôi nhắc đến không phải là nó vậy, nó đã nếm qua sự tàn nhẫn của xã hội, trong mắt giờ đây quả nhiên chỉ có tiền tiền tiền. Tương tự, trong mắt nó giờ đây tôi chính là "cây rụng tiền", miếng ngon béo bở của nó.
Chụp xong ảnh, các phóng viên theo lịch trình tuôn lên ào ào phỏng vấn người nhà tôi, hỏi ông ta:
"Ông Vương, ông có thực sự ngược đãi con gái mình là cô Tiểu Điềm không? Có phải gia đình ông xảy ra tình trạng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng không?"
Mặt bố tôi tái lét, vẫn cố gắng nhịn xuống, xua tay nói:
"Không có không có, khi còn bé tôi còn mua cho nó một chiếc xe tập đi và con búp bê gấu trúc nhỏ. Lúc nó lên ba tuổi thèm ăn chuối, tôi còn phải bỏ một đống tiền mua cho nó đấy. Trọng nam khinh nữ chỉ là lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-cung-co-the-tro-nen-manh-me/2915840/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.