Tôi sống trong mộtcăn biệt thự rộng rãi nằm ở ngoại ô, cách trung tâm thành phố khoảng một tiếng đi xe. Khuôn viên vườn vô cùng thoáng đãng, không trang hoàng cầu kì, chỉ có một cái cây hoa mộc lan lâu năm vô cùng vĩ đại trước nhà, ởphía dưới có một chiếc phản gỗ lớn, cách mặt đất khoảng ba mươi phân,thường được dùng làm chỗ thưởng trà ngắm trăng của tôi. Mẹ tôi là mộthoạ sĩ có tiếng, sinh ra và lớn lên ở Pháp nhưng lại vô cùng đam mê lịch sử và văn hoá của Việt Nam, quê hương, cội nguồn của bà, lẫn của tôi.Mặc dù sinh trưởng tại Paris, trình độ tiếng Việt của bà vẫn vô cùngtốt, thường xuyên nói chuyện với ông bà tôi. Chiếc phản gỗ này chính làmảnh kí ức rõ rệt nhất còn xót lại của tôi về bà.
Ngày ấy, mỗiđêm trăng tròn, bà lại mang trà bánh ra phản, cùng tôi ngắm trăng. Mỗilần như vậy, bà lại kể cho tôi rất nhiều câu chuyện khác nhau, về tuổithơ của bà, về tuổi trẻ nông nổi của bà, về quê hương Việt Nam của chúng tôi, nơi tôi chưa một lần đặt chân đến. Tôi từ bé đã không đến trường,chỉ ở nhà học với các gia sư, từ tiếng Anh, tiếng Pháp, văn học, lịchsử, sinh học, đều đủ cả. Chỉ có riêng tiếng Việt là bà muốn tự mình dạytôi.
Ngoài các môn văn hoá và tự nhiên, mẹ tôi rất chú trọng chotôi phát triển sở thích riêng. Bà không ép tôi phải học bất cứ thứ gìtôi không thích, nhưng luôn nói tôi phải có một mơ ước, và theo đuổi nóđến cùng. Phải sống hết mình, cố gắng không ngừng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-cua-tu-than/105343/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.