4.
Sau khi Thẩm Mộng Ảnh biết chuyện này thì lo lắng hỏi tôi có sao không.
Tôi lắc đầu nói không bị gì hết, thậm chí còn dọa tên xấu xa kia bỏ chạy.
Bà vú rất áy náy, cảm thấy là do bà rời đi một lát.
Thẩm Mộng Ảnh không trách bà.
“An ninh khu này rất tốt, hơn nữa ngày thường chị cũng chăm sóc bé Nhiên rất cẩn thận.”
Bà chần chờ nhìn tôi một lát rồi nói:
“Người kia không phải là kẻ bắt cóc, là cha ruột của con bé.”
Thẩm Mộng Ảnh ngồi xổm trước mặt tôi.
“Bé Nhiên, người đó có nói gì với con không?”
Tôi nói những gì Cố Gia Vinh nói với mình cho Thẩm Mộng Ảnh nghe.
Bà ôm ấy tôi, thì thào tự nói:
“Mẹ sẽ không cho người đó cướp con khỏi mẹ đâu.”
Tôi hôn mặt Thẩm Mộng Ảnh.
“Mẹ, con không đi đâu hết, con chỉ muốn ở canh mẹ thôi, hơn nữa, con biết ông ấy là ba con từ lâu rồi.”
“Sao con biết?”
Tôi giả vờ già dặn.
“Mỗi lần TV chiếu phim của ông ấy, mẹ sẽ chuyển kênh, ngay cả quảng cáo của ông ấy mẹ cũng không cho con xem.”
Thẩm Mộng Ảnh nhìn tôi, sờ mặt tôi.
“Con rất giống người ấy.”
Tôi gật đầu, đây là gen đó, tôi giống như sự kết hợp của hai người họ vậy.
“Tác dụng duy nhất của ông ấy là cho con có gương mặt xinh đẹp này.”
“Mẹ, Thẩm Tuế Niên có phải là đứa bé đáng yêu nhất mà mẹ thấy không?”
Thẩm Mộng Ảnh cười gật đầu.
“Tuế Niên là bé cưng đáng yêu thông minh nhất, là cục cưng ngoan của mẹ.”
“Cuối tuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-cua-nu-phu-doc-ac/4160773/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.