CHỈ SỢ DẾ NHŨI CÓ VĂN HÓA. BA CON DẾ THÀNH MỘT TUỒNG KỊCH. (Tương tự câu hai người đàn bà và một con vịt thành một cái chợ)
“Hôm nay chàng thế nào?” Trịnh Diễm gặp Trì Tu Chi càng lúc càng nhiều, chắc chắn cũng đã hiểu được tình cảm của chàng.
Bây giờ Trịnh Diễm đang ở trong tình trạng vô chính phủ, suốt mùa xuân, vì tất cả trưởng bối muốn nàng tránh Quảng Bình quận vương, ngầm cho phép hành vi trốn học yêu sớm của nàng. Nào là ở nhà đọc sách, chạy chơi cùng các tiểu cô nương, đến nhà riêng gặp Trì sư huynh, chỉ cần không dính dáng gì tới Đông cung, thì đều được cả.
Mà đến nhà riêng là nhiều hơn hẳn, nhưng người xung quanh cũng được hưởng lợi ké. Nàng rảnh rỗi thì ‘phát triển’ sách nấu ăn mới. Tính ăn hàngấy mà, không có gì bỗng kí ức về một món ăn nào đó ùa về, ứa hết nước dãi, quyết tâm tìm tòi, làm cho bằng được, thỏa mãn ham muốn ăn uống. Đầu tiên, nàng có tiền, chịu được các thí nghiệm hoang phí; thứ hai, nàng rảnh, dư thời gian để mày mò; thứ ba, nàng có quyền, những tài liệu kì quái nào đó, chỉ cần ở kinh thành, thì có thể kiếm được.
Tuổi càng lớn, trình độ nấu nướng cũng càng được nâng cao, ngay cả xào nấu cũng thành công được mấy món.
Lần này làm cơm lam, đương nhiên, cũng thất bại vài lần, chủ yếu là nắm vững tỉ lệ phối hợp các nguyên vật liệu và độ lửa. Cuối cùng hôm nay cũng thành công, Trịnh Diễm rất hài lòng. Từ khi biết sách nấu ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-cua-gian-than/4597553/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.