HỒI TRƯỚC CHÀNG NGHĨ QUẨN KIỂU GÌ NÊN MỚI VỘI VÀNG CHẠY TỚI XIN ĐƯỢC LÀM HỌC TRÒ NGƯỜI NÀY CHĂNG?!
Mặt không thay đổi, Trì Tu Chi nhìn người đàn ông bất lương trước mặt, cười đến đập bàn đá ghế. Từ khi chàng nhận thầy trò, hình tượng danh sĩ của Cố Ích Thuần tiên sinh càng lúc càng bị sụp đổ, trở thành một ông chú thô bỉ mất rồi.
Ông chú Cố cười đến mức ứa nước mắt: “Ha ha ha ha! Con mà cũng bị bức hôn à?!” mắt hấp háy, “Bây giờ con định làm gì? Bà ngoại cũng là trưởng bối của con mà.”
Cái kiểu vui sướng khi thấy người gặp nạn này làm người khác thật ngứa tay! Chắc hồi trước chàng nghĩ quẩn nên mới vội vàng chạy tới xin được làm học trò của người này chăng
Trì Tu Chi cảm thấy, trước mặt thầy giáo, liệt cơ mặt là chắc ăn nhất, thế nên chàng làm mặt lạnh, giọng nói đều đều, trầm giọng nhắc nhở: “Dù gì nhà ngoại cũng là khác họ, nhưng thầy, cũng là trưởng bối của con đấy.” Đừng quên, với tục lệ đất nước bấy giờ, thầy giáo có trách nhiệm nặng nề với học trò của mình hơn bà ngoại người ta nữa đấy! Đào hố học trò, chết chắc.
Đã lâu rồi Cố Ích Thuần không được cười sảng khoái như thế, năm đó ông cũng từng bị bức hôn, cũng là một kiểu bắt mua ép bán, bị trói như khúc bánh tét nhốt lại. So với những gì ông gặp năm xưa, Trì Tu Chi bị thế này cũng chẳng tính là gì. Ông cũng không định mặc kệ đứa học trò cưng này, nên mới cười khoái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-cua-gian-than/4597548/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.