TA THẬT CÓ LỖI VỚI QUỐC GIA, CÓ LỖI VỚI NHÂN DÂN, CÓ LỖI VỚI ĐẠI THẦN XUYÊN KHÔNG.
Khách chen chúc nhau đầy trong tiệm, mọi người đứng vây quanh một cậu thanh niên đang ngồi sau bàn, rủ rỉ bàn tán. Người kia bộ dạng hoạt bát, khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đã ra dáng đàn ông, mặt mũi sáng sủa, mi thanh mục tú, ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái, khóe miệng cười mỉm, trong mắt lộ ra sự tự tin của kẻ xuyên không.
Người mẫu ngồi đối diện là một cụ ông, theo Trịnh Diễm đoán, ông cụ này chắc là rảnh rỗi, buồn quá đi dạo lung tung. Cụ ông ngồi ngay ngắn, một tay sờ râu, tay vịn gậy chống, chờ người kia vẽ cho.
Khỏi phải nói, tay nghề tên kia được gom góp, ngồi hí họa như vậy một lúc, vẽ được đại khái, sau đó tỉ mỉ chỉnh lại các nét, vì cụ ông nhà người ta không thể ngồi yên không cử động cả ngày được. Cho dù chỉ là đường nét xung quanh, nhưng cũng rất giống, mọi người chung quanh lại ca tụng một hồi.
Trịnh Diễm chỉ cảm thấy rất đờ mờ . Dưới ngòi bút của Thịt (tác giả tự gọi mình) chỉ có một người duy nhất vẽ phác họa giỏi mà thôi – tôi nói cho bạn biết, tại vì chính Thịt cũng không đếch vẽ được cái gì nên mới để khả năng hội họa của nhân vật chính khá khẩm hơn – tay nghề vẽ phác họa của Trịnh Diễm cũng không tồi. Có thể dễ dàng nhận thấy, trình độ vẽ phác họa của thanh niên văn hóa cũng như Thịt ,như vừa kêu meo meo hai tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-cua-gian-than/4597530/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.