“Vi Vi, con mau đi gọi mấy em trai về nhà đi.” Trần Mai kêu lên.
Hướng Vi ngoái đầu nhìn ra ngoài trước, nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Không biết hai thằng nhóc kia đã sớm chạy chỗ nào rồi, thật là nghịch ngợm, một đứa cũng không thấy, giống như hôm trước, làm cho cả nhà sốt ruột muốn nổ tung, vậy mà hai thằng nhỏ thì lại đang chơi vui vẻ ở chuồng bò.
Hướng Vi đã hơn ba tuổi, năm ngoái ba Hướng Khai Hoa ra tiền tuyến, người nhà thương cô còn nhỏ tuổi mà ba đã phải ra chiến trường, huống chi còn không biết ba cô có thể bình an về nhà được hay không, nên vì vậy mà đặc biệt yêu thương Hướng Vi, ngay cả hai em trai vốn phải được yêu thương nhất cũng bị người lớn xem nhẹ bỏ qua một bên.
Bây giờ hai thằng nhóc Trần Lượng và Trần Khuê đã được một tuổi lẻ tám tháng, tuy còn nhỏ nhưng tính tình cũng lộ ra rồi, tính tình anh cả Trần Lượng so với em trai Trần Khuê thì an tĩnh hơn một chút, nhưng cả hai đứa đều rất mê chơi, tụi nó thích nhất là cùng với người trong nhà chơi trò “trốn tìm”, đợi đến khi cả nhà tìm hai anh em nóng ruột muốn xoay vòng vòng thì bọn nó sẽ từ một chỗ nào đó mà đi ra, quần áo cả người sẽ vô cùng bẩn, làm cho người ta vừa tức vừa buồn cười.
"A Lượng, A Khuê, nhanh chóng về nhà nào."
Hai anh em nghiêng đầu thấy chị gái đi ra ngoài, tụi nó kéo cái miệng nhỏ nhắn cười, hùynh huỵch chạy về phía trước, trong miệng còn cười khanh khách. Ở phía sau, Hướng Vi đầu đầy hắc tuyến, hai cái đứa này, tuổi nhỏ thế, mà rất xảo quyệt nha.
Hướng Vi dừng lại, lấy từ trong túi ra hai viên kẹo, “A Lượng, A khuê, về nhà mau lên nào, chị Vi Vi cho kẹo ăn nè.”
Hai anh em Trần Lượng và Trần Khuê vừa nghe có kẹo ăn, hùynh huỵch chạy về, Hướng Vi lấy khăn mặt của mình ra lau mặt cho hai em trai, rồi cô cho mỗi đứa một viên kẹo, “A Lượng, A Khuê, sắp đến giờ cơm trưa rồi, mấy đứa còn chạy đi đâu.”
Hai nhóc Trần Lượng và Trần Khuê nắm tay chị gái, ba cái chấm nhỏ vui vẻ đi về nhà.
Năm ngoái hai vợ chồng Trần Trường Chinh và Tô Đình nhận thầu một mảnh đất, làm Dưỡng Thực Trường, đến bây giờ phát triển rất tốt, Hướng Vi không thể không nói chú út và mợ út thật sự rất biết nhìn xa trông rộng a.
Thấy hai anh em Trần Lượng và Trần Khuê ăn cơm còn muốn có người đút, Trần Đức Cương vỗ bàn, nhìn bà vợ Chu Hữu Thục nói: “Hai đứa nó lớn rồi, còn cần người đút, lúc Vi Vi bằng tuổi tụi nó đã sớm tự mình ăn rồi. Bà đừng có làm hư tụi nhỏ, đừng có để con trai, con dâu oán giận bà.”
Chu Hữu Thục không chút để ý, “Hai đứa nó còn nhỏ mà, Trường Chinh và Tô Đình ở trên phố, lâu lâu mới về nhà một lần, tôi làm bà nội không thể chăm sóc cho tụi nó nhiều hơn chút sao…..”
Trần Đức Cương nhìn chằm chằm hai anh em, khuôn mặt hung dữ, “Đồng chí Chu Hữu Thục, bây giờ lập tức dừng lại cho tôi, để cho tụi nó tự ăn.”
Trần Mai thấy ba nổi giận, vội vàng hòa giải, “Ba, bọn nó còn nhỏ mà, có gì từ từ nói, đừng dọa tụi nó.”
Chu Hữu Thục ôm hai cháu nội, “Được rồi. Ông nó, đứa hai nhỏ này là huơng khói của nhà chúng ta, ông làm ông nội cũng không biết yêu thương tụi nó nhiều hơn một chút.”
Trần Đức Cương trừng to mắt nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, vừa nói, “Đồng chí Chu Hữu Thục, nếu tôi không yêu thương tụi nó, tôi sẽ quản lý tụi nó nghiêm khắc sao? Cái bà này đúng là đầu to mà thiếu hiểu biết, có câu nói “Con trai phải nuông dưỡng, con gái phải nuông chiều”. Bây giờ tụi nó còn nhỏ, tính tình còn chưa định hình, nếu bây giờ bà nuông chiều, về sau tính tình hai đứa này hết ăn lại nằm, tôi thấy lúc đó bà muốn khóc cũng không kịp nữa rồi.”
Chu Hữu Thục cũng không phải là không biết đạo lý này, nhưng đây là cháu đích tôn của nhà họ Trần nha, trong lòng bà chính là không chịu được cảnh hai anh em này gặp uất ức
Trần Đức Cương hừ lạnh một tiếng, “Trần Mai, đi lấy hai cái muỗng. Trước tiên cho tụi nó dùng muỗng mấy ngày, sau đó đổi thành dùng đũa.”
Bình thường Trần Đức Cương là một ông già hay cười, nhưng khi nổi nóng lên thì người trong nhà ai cũng sợ, hai đứa nhỏ bị ông nội mình la hét thì muốn khóc luôn, uất ức nhìn bà nội.
Đôi mắt Hướng Vi đảo một vòng, chạy theo mẹ đi xuống phòng bếp, cô cũng cầm một cái muỗng đi ra. Trần Lượng và Trần Khuê ngồi ở trên hai cái ghế nhỏ, đằng trước có một băng ghế dài, phía trên bày hai chén cơm, Chu Hữu Thục hờn dỗi ở một bên.
Hướng Vi cũng cầm cái chén của mình đi lên, đặt trên băng ghế, nhìn hai em trai, “A Lượng, A Khuê, chị em mình cùng thi, xem ai ăn xong trước, người nào ăn hết trước, chị sẽ cho một viên kẹo.”
Tay nhỏ bé của Hướng Vi cầm cái muỗng làm mẫu cho hai anh em nhìn, không bao lâu thì Trần Lượng và Trần Khuê học được, bắt đầu xúc cơm trong chén, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Hướng Vi. Hướng Vi cố ý thỉnh thoảng ăn chậm, thỉnh thoảng lại gia tăng tốc độ, hai anh em đành phải cố sức ăn, không bao lâu thì ăn xong hết, Trần Khuê ăn hết trước tiên, đặt cái chén xuống, “Chị, kẹo……..”
Hướng Vi ăn cơm xong, nhìn hai em trai, “Nha, A Khuê và A Lượng còn lợi hại hơn cả chị nữa, đúng là những em bé lợi hại. A Khuê, A Lượng, về sau hai em tự mình ăn cơm có được không, chị cũng tự mình ăn, chúng ta mỗi người một viên kẹo.”
Phải nói trong cái gia đình này hai anh em tụi nó thích nhất chính là chị Vi Vi, ông nội luôn trợn mắt nhìn tụi nó, không thích, bà nội mặc dù thương tụi nó, cũng luôn bảo tụi nó không thể làm cái này, cái kia, chỉ có chị Vi Vi là tốt nhất, sẽ không la tụi nó.
Hai đứa nhỏ gật đầu, Hướng Vi hôn mỗi đứa một cái, “A Lượng, A Khuê, hôm nay hai em đã ăn một viên kẹo, nên bây giờ không ăn kẹo nữa có được không? Nếu không sẽ bị sâu răng đó.” Vừa nói cô vừa chỉ vào hàm răng của tụi nhỏ, “Chị đưa kẹo cho ông nội cất, ngày mai A Lượng và A Khuê tìm ông nội lấy được không?”
Hai anh em thấy đôi mắt đang trừng tụi nó của ông nội, chỉ đành phải gật đầu. Chu Hữu Thục vui mừng, nhanh tới ôm Hướng Vi, “Thật là một bé gái thông minh, bà ngoại yêu một cái nào.”
Những ngày kế tiếp trôi qua thật nhanh, đối với Trần Mai mà nói, mỗi một ngày, trừ công việc, thì thời gian còn lại là sự nhớ nhung nồng đậm với chồng, không biết anh ấy có bị thương không, có bị bệnh hay không. Đêm dài đằng đẵng, căn bản Trần Mai không ngủ được, nhật ký cô viết đã được hai cuốn vở dày.
Năm 1987 và 1988 trôi qua rất nhanh, Trần Mai không nhận được bất cứ tin tức gì từ chồng cô, con gái Hướng Vi cũng đã đi nhà trẻ. Mỗi tháng Trần Mai và Lý Hoan sẽ viết thư cho nhau, trao đổi tình hình trong nhà, đáng tiếc Lý Hoan cũng không biết tin chồng mình. Trần Mai tự nói với bản thân, không có tin gì cũng là một tin tức tốt, ít nhất chứng minh được một sự thật là chồng cô vẫn còn sống.
Gần sang năm 1989, ngày một tháng ba, Trần Mai nhận được một bức điện báo của Lý Hoan, nói cô nhanh chóng đến Bắc Kinh, trái tim Trần Mai hốt hoảng, cô nhờ ba mẹ chăm sóc con gái, xách túi hành lý rồi lập tức đi.
Tan học về nhà Hướng Vi không thấy mẹ, mới biết được mẹ đã sớm vội vàng đi Bắc Kinh, trong lòng Trần Đức Cương cũng sốt ruột, lúc vừa nhận được điện báo, ông liền biết nhất định đã có chuyện xảy ra, nếu không con gái cũng không đi vội vã như vậy. Trần Đức Cương nhanh chóng đạp xe đạp đi đến chỗ của con trai và con dâu gọi họ về nhà.
Trên đường về, Trần Đức Cương chỉ đơn giản nói sơ qua mọi chuyện cho con trai và con dâu nghe, hiện tại tình huống cụ thể là như thế nào thì bọn họ cũng không rõ cho lắm, Trần Đức Cương không thể làm gì khác hơn là để người nhà chuẩn bị tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Không khí nhà họ Trần rất trầm trọng, ngay cả hai đứa nhỏ bình thường hay gây sự cũng không dám nghịch ngợm, hôm qua hai tụi nó vừa nghịch ngợm liền bị ba tụi nó hung hăng trừng trị cho một trận, giờ ngoan ngoãn lại không ít, bảo tụi nó làm cái gì thì sẽ làm cái đó.
Trần Trường Chinh hít một hơi thuốc, nhìn ba của mình, “Ba, như vậy cũng không phải là biện pháp, thế này đi, mai con sẽ đi Bắc Kinh một chuyến.”
Trần Đức Cương nghĩ xong, nói: “Con đi một chuyến cũng tốt. Đúng rồi, cầm theo tiền, chị con đi gấp, ba nghĩ chắc trên người nó không mang theo nhiều tiền.”
Trần Trường Chinh gật đầu một cái, ngày hôm sau đã đi.
Lại nói tới Trần Mai ở bên này, Trần Mai đến Bắc Kinh rồi thì lập tức đi đến nhà Lý Hoan tìm hiểu tình hình, thế mới biết chồng của cô bị thương, đang được điều trị ở bệnh viện quân đội, khiến Trần Mai vô cùng nóng ruột.
Lưu Minh cũng vừa về nhà, sắc mặt rất khó coi, một tay cầm mũ nhà binh, “Chị dâu, hai chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Nhóm của Lưu Minh Tuấn đã về trước nhóm của Hướng Khai Hoa, anh về quân đội để báo cáo công việc, khi Lưu Minh Tuấn về nhà là rất vội vã, nên ngay cả vợ anh ấy là Lý Hoan cũng không biết anh ấy đã về Bắc Kinh, không bao lâu thì nghe tin bạn tốt mình bị thương, Lưu Minh Tuấn tức giận tới mức chửi má nó, lúc này mới lập tức về nhà một chuyến, nhờ vợ mình phát điện báo cho Trần Mai đến đây.
Sắc mặt Lưu Minh Tuấn đặc biệt khó coi, bác sĩ ở bệnh viện không cho thân nhân bệnh nhân vào thăm, Lưu Minh Tuấn nắm lấy áo khoác trắng của bác sĩ, đôi mắt trừng lớn giống như mắt bò, “Có biết người bên trong đó là ai không? Đây là chị dâu tôi, chính là vợ của người đó, từ năm 1986 đi ra chiến trường, hai vợ chồng họ cũng chưa từng được gặp nhau, mẹ nó ông còn ngăn cản? Lập tức mở cửa cho tôi, có tin hay không tôi một phát bắn chết ông.”
Đôi mắt Lưu Minh Tuấn đỏ lên, vừa từ chiến trường trở về, cái khí thế này lập tức dọa cho bác sĩ run chân.
“Khụ Khụ……”
Lưu Minh Tuấn quay đầu nhìn lại, mặt liền biến sắc, vội vàng chào một cái, “Chào thủ trưởng.”
Đi ở hàng đầu tiên là tư lệnh quân khu Diệp Chính Hải, sư trưởng Hoàng Thành, và ủy viên chính trị Lữ Minh, trong lòng Lưu Minh Tuấn thầm nói xui xẻo.
Trần Mai làm vợ quân nhân, gả cho Hướng Khai Hoa nhiều năm như vậy, cô không hiểu biết gì nhiều về biên chế của quân đội, nhưng cô biết trong quân đội quan trọng nhất là cấp bậc, mới vừa rồi Tiểu Lưu còn uy hiếp bác sĩ bệnh viện, không biết sau này có ảnh hưởng đến tiền đồ của anh ta hay không nữa, những chuyện như vậy có thể nói lớn mà cũng có thể nói nhỏ.
Trần Mai cười nói: “Chào mấy vị thủ trưởng, Tôi là Trần Mai , là vợ của Hướng Khai Hoa, hôm nay xảy ra chuyện như vậy là do tôi đã nhờ vã Lưu Minh để anh ấy dẫn tôi đến, bác sĩ bệnh viện không cho chúng tôi vào, Lưu Minh Tuấn cũng vì sốt ruột, nên mới mất kiểm soát nói ra mấy câu không suy nghĩ, mong rằng các vị thủ trưởng tha lỗi cho chúng tôi, tha thứ cho Lưu Minh Tuấn lần này.”
Diệp Chính Hải nhìn Trần Mai một cái, cười nói: “Cô chính là vợ của Tiểu Hướng? Vừa nhìn đã biết là người có đức có tài, đi thôi, mau vào trong xem một chút.”
Dĩ nhiên bác sĩ biết cấp bậc của người này, nên lập tức mở cửa cho họ đi vào, trong lòng Lưu Minh Tuấn thở phào nhẹ nhõm, thầm nói chị dâu thật biết cách nói chuyện, Trần Mai vừa mới cứu anh ta một mạng. Lưu Minh Tuấn lau mồ hôi trên trán, rồi đi theo vào.
Mấy vị thủ trưởng hỏi bác sĩ tình trạng của bệnh nhân, lại nói mấy câu, ý tứ rất rõ ràng, bệnh viện phải chữa lành bệnh cho người đó, nếu người nhà bệnh nhân đến thì không được ngăn cản họ vào phòng bệnh.
Mấy vị thủ trưởng an ủi Trần Mai mấy câu, hành động vừa rồi của Lưu Minh Tuấn cũng được bọn họ nói đùa mấy câu rồi cho qua, chờ tất cả mấy người họ đi rồi, Lưu Minh Tuấn lau mồ hôi, “Chị dâu, chị đúng là đại ân nhân của em.”
Trần Mai nói: “Là chị liên lụy chú, không có chuyện gì.”
Mắt Trần Mai chớp cũng không chớp nhìn chồng mình nằm ở trên giường, cũng may, bác sĩ nói cuộc phẩu thuật rất thành công, đạn đã được lấy ra, chờ nghỉ ngơi mấy tháng, vẫn có thể tiếp tục huấn luyện.
Lưu Minh Tuấn thấy Trần Mai chuyên chú nhìn bạn tốt, liền lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Lần này Hướng Khai Hoa bị thương là vì cứu binh lính của anh, Lưu Minh Tuấn điều tra mới biết người được cứu chắc là trong ZF (ta chịu, ta chém!),trong nhà vẫn còn vài vị nhân vật, cũng khó trách thủ trưởng lại coi trọng như vậy. Sau này đường quan lộ của bạn tốt coi như được thuận lợi rồi, anh đoán nếu không có chuyện sai sót gì thì lần này Khai Hoa có thể thăng tới chức đoàn trưởng, mấy năm qua Khai Hoa vẫn luôn liều mạng ở chiến trường, việc gì nguy hiểm anh ấy luôn luôn xung phong đi đầu, anh ấy đủ tư cách nhận vị trí này!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]