Ta đi tới một bến đò.
Người chèo thuyền gầy gò đó ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ.
Hắn đến nhìn ta, kỳ quái chào hỏi: "Con gái thần biển Ursula, ngươi đến âm phủ làm gì? Con của Diêm vương đã từ hôn với ngươi rồi".
Ta lúng túng không biết trả lời sao, nhưng lập tức lại nhớ tới mục đích chuyến này của mình, "Ngươi đã từng chở một nam giới cao lớn ít nói, trên mặt có vết sẹo qua sông bao giờ chưa?"
Người chèo thuyền Charon cười nhạo một tiếng, "Ursula, ngươi vốn không phải thích mấy tên đẹp trai sao? Thế mà bây giờ lại quan tâm đến một tên mặt sẹo?"
Ta hơi tức giận, ném tiền tới bên cạnh hắn, "Ngươi chỉ cần trả lời ta thôi!"
Hắn nhặt tiền lên, đưa lên miệng cắn một chút rồi trả lời: "Mỗi ngày ta phải chở nhiều vong hồn như thế, chẳng thà ngươi nói xem hắn mang theo bao nhiêu tiền đò thì có khi ta còn nhớ được".
Ta sợ hãi, hắn chết đi như vậy, đồng tiền vàng đó có được coi là tiền đi đò không? "Nếu như hắn không có tiền thì sẽ thế nào?"
"Vậy thì sẽ như đám hồn phách xót xa kia, vĩnh viễn không qua nổi suối vàng, không tới nổi âm phủ! Chỉ có thể ở bên kia ăn xin, mong chờ một ngày nào đó sẽ xin đủ tiền đò!" Charon chỉ vào cái hang trên vách núi bên bờ, cửa hang tràn ngập khí đen. Những vong hồn đó vươn hai tay khô gầy cầu xin mọi người bố thí.
Hắn sẽ biến thành như vậy sao? Ta cảm thấy trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-cua-bien-ca/2972715/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.