Sau vũ hội, ta trở thành khách quý được chiêu đãi ân cần. Ta yêu cầu phòng lớn nhất, dễ chịu nhất, mà quan trọng nhất là phải ở vị trí lấy ánh sáng cực tốt.
Bị phong ấn mấy trăm năm trong rãnh biển tuyệt cảnh, ta phát hiện mình chợt trở nên khao khát ánh mặt trời, ta không muốn lại để mất thứ này một lần nữa.
Trong cuộc sống tối tăm nhất đó, nếu không có Bảo Bảo và Bối Bối làm bạn, nếu không phải mấy loại phép thuật của âm phủ Hel đã dạy ta vẫn có thể sử dụng, nếu không phải thỉnh thoảng còn có thể nhìn thế giới qua tấm gương phép thuật, hoặc là đánh chìm mấy chiếc thuyền cho vui thì ta nhất định sẽ phát điên vì bóng tối vĩnh hằng ở đó.
Huống hồ, ta đoán rằng việc ta thường phái Bảo Bảo và Bối Bối ra ngoài gây tai họa kỳ thực lại hợp với mong muốn của hắn. Hắn có thể mượn điều này để thể hiện sự nhân hậu của mình, tăng thêm sự kính trọng của loài người đối với hắn. Dù sao hắn cũng nói với loài người rằng đây đều là việc làm của phù thủy biển cả, còn hắn là người thống trị từ ái và bao dung. Hắn vui mừng vì có người đóng vai phản diện giúp hắn.
Hừ! Giả nhân giả nghĩa! Hắn mạo danh cha ta, còn tưởng rằng mình thật sự là người thống trị biển cả. Bản chất của biển rộng vốn đã không thể hoàn toàn thân thiện với loài người, nếu không biển sẽ không còn có tôn nghiêm và quyền uy. Hắn lại vọng tưởng xây dựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-cua-bien-ca/2972673/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.