Loreley không chút do dự ký vào khế ước phép thuật, sau đó nâng lấy lọ thuốc có thể làm nó thực hiện ước mơ, theo đuổi tình yêu đó như nâng vật chí bảo.
Còn ta, nhờ sử dụng tiểu xảo với câu chữ trong khế ước, cộng thêm việc Loreley không biết đến sự quý giá của vương miện ngọc trai, nên ta đã lấy lại được vương miện thuộc về ta, không ai có thể cướp nó đi một lần nữa.
Nhưng ta đoán cho dù có biết thì Loreley cũng sẽ không để ý.
Bởi vì lúc rời khỏi, thân thể nó tỏa ra một vẻ đẹp kinh người, đó là ánh sáng do tình yêu mang tới.
Sau khi xác định nó đã ra khỏi rãnh biển tuyệt cảnh ta mới không nhịn được cười to lên.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...
Có lẽ giờ khắc này ta thực sự phù hợp với danh hiệu phù thủy biển cả.
Niềm vui quá lớn làm ta không thể tự chủ được, cười đến mức khóe mắt cũng xuất hiện một chút nước mắt trong suốt, ta ôm bụng lăn lộn trên chiếc ghế lớn làm bằng vỏ trai của mình.
Bảo Bảo ngốc nghếch lúc này mới trang điểm xong, nó thắt một cái nơ con bướm trên đầu mình, điều này làm cho thoạt nhìn nó gióng hệt một con thỏ ngu xuẩn. Phát hiện con bé người cá đã rời khỏi, biết ta cố ý lừa nó đi, nó tức giận đến mức lập tức xoay người không thèm để ý đến ta nữa. Có điều sau đó bị hấp dẫn bởi tiếng cười của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-cua-bien-ca/2972668/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.