Chương trước
Chương sau
Phạm Chi Dao vẫn chẳng nói gì, cô khóc mệt rồi thì tự ngừng rồi ngủ thiếp trong lòng anh. Trần Đình Phong cần thận đặt cô về lại trên giường rồi nằm xuống chăm chú nhìn cô.

Anh gạt giọt nước mắt còn vương trên mí mắt của cô rồi lặng lẽ ôm cô vào lòng. Anh cứ thế thức trắng một đêm ngắm nhìn cô.

Anh không muốn lãng phí thời gian ở bên cạnh cô cho việc ngủ. Khoảnh khắc được ôm cô vào lòng với anh chỉ có thể đếm được bằng giây. Phạm Chi Dao nào biết suy nghĩ rối ren trong lòng anh, cô vẫn gối đầu lên cánh tay, dựa sát vào hơi ẩm quen thuộc mà ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau Phạm Chi Dao tỉnh giấc thì đã không thấy người bên gối đầu. Cô sờ vào lớp chăn nệm bên cạnh thì đã sớm không còn độ ẩm, có lẽ anh đã rời đi từ sớm.

Phạm Chi Dao xuống nhà hỏi bà Lan.

"Chào buổi sáng mẹ. Tiểu Hòa đi học rồi sao mẹ?"

Bà Lan vừa đang bế bé con trên tay, ngẩng đầu nhìn con dâu.

"Ba con đưa Tiểu Hòa đi học rồi."

Phạm Chi Dao đẳn đo.

"Vậy mẹ có thấy anh ấy đi từ lúc nào không?"

"Ai cơ? À, thằng Phong ấy hả? Nó rời đi từ sáng sớm nay rồi bảo là phải đi công tác nước ngoài một tuần."

"Đi công tác một tuần sao?"

Phạm Chi Dao bực mình. Giỏi lắm, cứ như thế mà trốn đi một nơi. Còn chưa nói rõ ràng mà cứ thế đi mất. Từ lúc nào mà anh lại trở nên nhát gan đến như vậy.

Giỏi lắm rồi, dám đi mà còn không thèm báo với cô một câu cho cô biết.

Ba Lan nhìn đồi mắt có chút sưng lên của con dâu, có vẻ con dầu vừa khóc. Từ hôm qua bà đã thấy không khí giữa hai đứa này có gì đó rất khác lạ.

Bà Lan dò hỏi.



"Hai đứa cãi nhau à?"

Phạm Chi Dao vội vàng lắc đầu.

"Không ạ. Chỉ là con có chút hiểu lầm nhỏ mà thôi. Con sẽ giải quyết ngay."

Cô đón bé con đang cười toe toét vào lòng mình, cô cúi đầu thơm lên má bé con một cái. Phạm Chi Dao hạ quyết tâm, cô phải giải quyết chuyện này tận gốc mới được.

"Mẹ, con có chuyện muốn nhờ mẹ."

"Ừ, con cứ nói đi."

"Con muốn đi tìm chồng con vài ngày. Mọi chuyện của hai đứa nhỏ nhờ mẹ trông nom giúp con có được không?"

"Được. Con cứ yên tâm."

"Mẹ vất vả rồi. Con cảm ơn mẹ nhiều!"

Bà Lan hồ hởi đồng ý. Chăm hai đứa cháu nội thì có gì đâu mà vất vả. Huống hồ gì chuyến này con dâu đi tìm thì thằng nhóc thối đó làm sao còn xị cái mặt ra được.

Thật là, sáng nay sắc mặt nó đen thui, bà nhìn mà tưởng tập đoàn nhà mình phá sản đến nơi không bằng.

"Được rồi, mẹ con với nhau có gì mà cảm ơn."

"Cứ việc đi chơi thoải mái đi. Có gì mẹ sẽ gọi ông bà thông gia sang đây chăm cháu cùng cho vui."

"Da."

Phạm Chi Dao cảm động, mẹ chồng cô thật sự quá là tâm lý.



Phạm Chi Dao xuống sân bay cũng đã là chín giờ tối. Cô có muốn nhanh cũng không được, sáng còn phải đến cơ quan viết đơn xin nghỉ phép. Buổi chiều về đón Tiểu Hòa, nhóc con thấy mẹ sắp đi tìm ba là phụng phịu. Cô lại phải dỗ dành một lúc lâu mới có thể làm cho cậu bé miễn cưỡng hài lòng.

Thư ký Lâm là thư ký riêng của Trần Đình Phong đã đợi sẵn ở sân bay để đón cô. Anh ta nhanh nhẹn kéo vali giúp cô.

"Bà chủ!"

"Chào anh. Chồng tôi giờ đang ở đâu?"

"Ồng chủ vẫn còn đang làm việc ở chi nhánh."

"Vậy phiền anh đưa tôi đến đấy."

"Vâng, thưa bà chủ."

Giọng thư ký Lâm nghe như mừng sắp khóc. Từ ngày có bà chủ là ông chủ yêu đời hẳn, cũng không phải làm việc điên cuồng như ngày xưa. Anh ta cũng nhân cơ hội này mà có thời gian đi xem mắt để tìm vợ.

Thể nhưng trăm vạn lần anh ta không ngờ tới sáng nay ông chủ lại đột ngột muốn đi công tác rồi lại lao đầu vào công việc. Cuộc họp sáng nay ông chủ không chửi mẳng gì nhưng áp suất thấp tỏa ra từ trong người ông chủ khiến không ai dám thở mạnh. Không khí trong phòng họp mà như là đang ở trong nhà tù.

Đám nhân viên thoát ra khỏi phòng họp mà sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy. Ông chủ hôm nay quả thực quá đáng sợ.

Nhìn là biết ông chủ đang cãi nhau với bà chủ.

Lúc nãy thư ký Lâm nhìn thấy bà chủ mà như thiếu điều muốn quỳ xuống, anh ta kích động muốn ôm đùi bà chủ mà van xin. Xin bà chủ thương xót cho thân phận làm nô lệ cho tư bản như tụi nhân viên anh ta mà làm hòa với ông chủ.

Anh ta thật sự không muốn quay về trạng thái như ngày xưa chỉ biết điên cuồng lao đầu vào công việc nữa đâu.

Ông chủ thì có vợ rồi còn anh ta thì chưa.

Anh ta vẫn còn đang ế mốc meo lên đây này!

Phạm Chi Dao ngồi trong xe liếc nhìn từng tòa nhà cao tầng lướt vùn vụt qua. Cô khẽ thở dài tự hỏi, đây có phải được gọi là vạn dặm tìm chồng không nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.