Phạm Chi Dao vẫn chẳng nói gì, cô khóc mệt rồi thì tự ngừng rồi ngủ thiếp trong lòng anh. Trần Đình Phong cần thận đặt cô về lại trên giường rồi nằm xuống chăm chú nhìn cô.
Anh gạt giọt nước mắt còn vương trên mí mắt của cô rồi lặng lẽ ôm cô vào lòng. Anh cứ thế thức trắng một đêm ngắm nhìn cô.
Anh không muốn lãng phí thời gian ở bên cạnh cô cho việc ngủ. Khoảnh khắc được ôm cô vào lòng với anh chỉ có thể đếm được bằng giây. Phạm Chi Dao nào biết suy nghĩ rối ren trong lòng anh, cô vẫn gối đầu lên cánh tay, dựa sát vào hơi ẩm quen thuộc mà ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau Phạm Chi Dao tỉnh giấc thì đã không thấy người bên gối đầu. Cô sờ vào lớp chăn nệm bên cạnh thì đã sớm không còn độ ẩm, có lẽ anh đã rời đi từ sớm.
Phạm Chi Dao xuống nhà hỏi bà Lan.
"Chào buổi sáng mẹ. Tiểu Hòa đi học rồi sao mẹ?"
Bà Lan vừa đang bế bé con trên tay, ngẩng đầu nhìn con dâu.
"Ba con đưa Tiểu Hòa đi học rồi."
Phạm Chi Dao đẳn đo.
"Vậy mẹ có thấy anh ấy đi từ lúc nào không?"
"Ai cơ? À, thằng Phong ấy hả? Nó rời đi từ sáng sớm nay rồi bảo là phải đi công tác nước ngoài một tuần."
"Đi công tác một tuần sao?"
Phạm Chi Dao bực mình. Giỏi lắm, cứ như thế mà trốn đi một nơi. Còn chưa nói rõ ràng mà cứ thế đi mất. Từ lúc nào mà anh lại trở nên nhát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-ga-cho-con-trai-bac-duoc-khong-phien-ban-2-/3568415/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.