Phạm Chi Dao mang thai tháng thứ tám, bụng cô đã to giống hệt quả bóng lớn. Các triệu chứng mang thai khiến cô rất khó chịu.
Nửa đêm Phạm Chi Dao đột nhiên bị chuột rút đến mức đau nhức cơ bắp, cô gượng người muốn tỉnh dậy. Trần Đình Phong nghe thấy tiếng động nhỏ bên cạnh liền lập tức tỉnh dậy.
Nương theo ánh đèn ngủ anh thấy Phạm Chi Dao đau đến mặt mũi nhăn lại.
"Em lại bị rút gân sao?"
Phạm Chi Dao đau đớn gật đầu.
Từ ngày mang thai sang tháng thứ tám, mỗi tối cô sẽ đều bị chuột rút.
Trần Đình Phong lập tức xuống giường đi lấy khăn chườm nóng. Anh cẩn thận đỡ cô ngồi dựa vào đầu giường, lấy một cái gối ôm đặt dưới chân cô, bắt đầu thuần thục chườm nóng và xoa bóp cho cô.
Một lúc sau cơn đau đã dần rút đi.
"Được rồi, em không còn đau nữa."
Phạm Chi Dao xoa bụng.
"Có vẻ đứa bé này không ngoan bằng anh trai rồi."
Ngày cô mang thai Tiểu Hòa không khó khăn như thế này. Có lẽ bé con biết mẹ nó bây giờ chỉ có một thân một mình nên rất ngoan ngoãn, không hề làm khổ mẹ.
Giờ thì khác. Bên cạnh cô có mọi người chăm sóc chu đáo nên đứa bé này có vẻ rất hiếu động.
"Đợi sau này nó ra ngoài, anh sẽ đánh mông nó."
Trần Đình Phong đau lòng, nếu biết trước rằng mang thai sẽ vất vả nhiều đến nhường này anh tuyệt đối sẽ không để cô chịu khổ.
Anh vừa dứt lời thì đứa bé trong bụng như nghe thấy, đá nhẹ một cái vào bụng mẹ. Chi Dao xoa xoa bụng như an ủi bé con.
"Không cho cha đánh mông con đâu. Bé cưng ngoan nào!"
Trần Đình Phong áp bàn tay mình lên bụng vợ.
"Chúng ta chỉ cần Tiểu Hòa và một đứa bé này mà thôi."
Dù anh có mong muốn có một cô con gái để cưng chiều nhưng để vợ mình mang thai vất vả lần nữa thì anh không nỡ. Đứa bé này lại là một thằng nhóc con.
Vậy là anh lại có thêm một kẻ chuấn bị giành vợ với anh rồi.
Phạm Chi Dao đá đá vào eo chồng, cô bỗng dưng tủi thân.
"Chồng ơi..."
"Sao thế?"
Trần Đình Phong nghe vợ gọi thì đã mềm nhũn hết cả ruột gan. Anh vội vàng ôm cô vào lòng, để cô dựa vào ngực anh an ủi.
"Ngoan, không khóc."
Ngoài việc hay bị khó chịu thân thể thì cô còn hay khóc. Chi Dao còn hay bám lấy anh làm nũng. Tuy anh rất hưởng thụ việc cô quấn quýt bên mình nhưng thấy cô khóc thì anh lại xót.
Phạm Chi Dao ầng ậc nước mắt, cô sụt sịt nói:
"Nếu giờ em mà đói thì anh có ghét bỏ em không?"
Thật là làm anh đau hết cả tim. Cô vợ này của anh đúng thật là biết cách hành hạ anh.
"Làm sao có thể ghét bỏ được. Em muốn ăn gì để anh đi lấy cho em."
Chuyện ăn uống khi mang thai của Chi Dao cũng được kiểm soát rất nghiêm ngặt. Vì sức khỏe lần này của cô không được tốt nên Trần Đình Phong lại càng siết chặt chế độ ăn.
Cô không được tùy tiện ăn những đồ ăn mình thích mà lại gây hại cho sức khỏe. Chính vì nguyên nhân này mà biết bao nhiêu lần Phạm Chi Dao vùng vằng giận dỗi với Trần Đình Phong.
Bị vợ giận nhưng riêng chuyện liên quan đến sức khỏe của cô thì Trần Đình Phong kiên quyết không nhượng bộ.
Phạm Chi Dao cũng biết mình gây sự vô lý nên sau khi khóc lóc chán chê không được thì cô cũng đành thôi.
Phạm Chi Dao nhỏ giọng.
"Em muốn ăn tào phớ."
Cô biết là giữa đêm như thế này thì muốn ăn tào phớ là chuyện không thể, nhưng mà cô thật sự rất rất muốn ăn.
Hơn nữa món này mua ở ngoài không đảm bảo vệ sinh, chắc chắn là người đàn ông này sẽ không cho cô ăn đâu.
Phạm Chi Dao lằng lặng rơi nước mắt. Cô ghét bản thân cứ nước mắt ngắn nước mắt dài, chỉ là cô không thể kiềm chế được bản thân.
Trần Đình Phong ngố người.
Bây giờ đúng thật là anh không biết đi mua ở đâu ra tào phớ vào lúc này. Nhưng thấy vợ mình lại bắt đầu rơi nước mắt thì anh lại hoảng loạn.
Trần Đình Phong cuống cuồng lau nước mắt đang chảy trên gương mặt trắng nõn của vợ mình. Anh nhỏ giọng dỗ dành.
"Đừng khóc. Sáng mai sẽ có tào phớ cho em. Bây giờ thì xuống nhà anh nấu mì cho em ăn nhé."
"Được không?"
Phạm Chi Dao vừa nghe thấy mình có thể được ăn thì lập tức nở nụ cười tươi như hoa, khẽ rướn người thơm lên má anh một cái. Cô ngọt ngào đáp lại.
"Vâng."
Sau khi thỏa mãn cái bụng thì Phạm Chi Dao bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, cô thấy buồn ngủ lại rồi. Chẳng biết cô được anh bế lại về giường từ lúc nào, đến lúc tỉnh dậy thì mới biết mình đã ngủ một mạch đến sáng.
Phạm Chi Dao khoác thêm một cái áo mỏng xuống dưới nhà. Cô giúp việc thấy cô đã tỉnh thì vội kéo ghế cho cô ngồi xuống.
"Mọi người đều không có nhà sao cô?"
Cô giúp việc bưng lên một cái bát, trả lời cô.
"Cậu chủ đã đi làm, còn ông bà chủ đưa Tiểu Hòa đi học."
"Cậu chủ có dặn là sáng nay cho cô ăn cái này."
Phạm Chi Dao cảm động, là một bát tào phớ nóng. Đậu hũ trắng non mềm rưới thêm một ít nước đường. Bên trên còn có dừa sợi và một ít gừng.
Cô giúp việc cảm thán.
"Cô chủ được cậu chủ thương quá chừng. Đêm hôm qua cậu chủ gọi tôi dậy sớm để hỏi cách làm tào phớ cho cô chủ, rồi lại lao đi mua nguyên liệu về làm cho cô chủ ăn."
Phạm Chi Dao gật đầu, múc một miếng đưa vào trong miệng. Vừa mềm vừa ngọt còn thơm thơm. Chắc là người đàn ông này sợ đồ bên ngoài không sạch sẽ nên mới chính tay mình làm cho cô.
Đêm hôm qua không được ngủ ngon, sáng nay lại phải đi làm sớm.
Quả thực kiếp này cô đã được gặp một người thương cô quá chừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]