Phạm Chi Dao cứ khóc nức nở như thế mãi cho đến khi mệt rồi thì nằm nghỉ trong lòng anh. Nước mắt của cô gần như đã cạn khô, đôi mắt trong veo cũng đã trở nên sưng đỏ. 
Cô mấp máy môi mấy lần, cuối cùng cũng phát ra được thành tiếng. 
"Nói đi, sao tự nhiên anh lại nổi điên lên như vậy." 
Trần Đình Phong đau đớn, anh nhắm chặt mắt lại, khàn giọng. 
"Vì em muốn bỏ đi." 
Anh không thể sống thiếu cô được. Anh mới có thể sống như một con người từ ngày cô trở về, bảo anh làm sao có thể quay trở về sống như một kẻ vô hồn như ngày trước được. 
Anh không thể chịu đựng thêm cái cảnh cô độc như trước. Chỉ có thể gặp cô ở trong mơ, chỉ cần mở mắt ra là ảo ảnh tan biến. Lúc đó chỉ còn lại anh với hiện thực tàn khốc mà thôi. 
"Ai bảo anh là em sẽ bỏ đi?" 
Thái dương Phạm Chi Dao đau nhức, khóc nhiều đến nỗi giờ cô đã cảm thấy đau đầu. 
Trần Đình Phong ôm chặt cô, con ngươi đen thấm như chìm vào trong bóng tối sâu thằm. Giọng khản đặc. 
"Em đang thu dọn đồ đạc vào vali..." 
Phạm Chi Dao liếc nhìn cái vali đang để mở của mình. Vừa nãy cô đang thu dọn đồ đạc còn chưa xong thì bỏ ngang đi lấy nước. 
Cô quay lại nhìn người đàn ông đang bày ra vẻ mặt đau khổ như trời sập trước mắt mình, vừa tức vừa buồn cười. 
Cô lại không biết giờ anh lại bị bệnh sợ hãi quá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-ga-cho-con-trai-bac-duoc-khong-phien-ban-2-/3568406/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.