Bà Lan nhìn người vừa đến đó cậu bé Tiểu Hòa. Bà có chút hụt hẫng, người mà Tiểu Hòa gọi là mẹ không phải là cô gái kia. Là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Cậu nhóc Minh thấy bà nội mình cứ giữ chặt mình lại để cho Tiểu Hòa đi mất thì giận dỗi, tự mình chạy lại chỗ chú tài xế nhà mình đang đứng chờ. Để cho chú ấy bế mình lên xe trước.
Bà Lan cứ thể mà ngơ ngác nhìn theo hai bóng dáng một lớn một nhỏ đi xa dần.
Bà Lan giật mình hoảng hốt quay hỏi em mình.
Bà Lan: “Mẫn à, em nói xem thằng bé kia có phải là rất giống Đình Phong hồi nhỏ không?”
Bà Mẫn cũng gật đầu đồng tình. Đúng thật là thằng bé đó càng nhìn lại càng giống Trần Đình Phong. Nhìn qua không khác gì cha con ruột.
Bà Mẫn: “Giống lắm.”
Nếu Trần Đình Phong đứng cạnh cậu bé, hỏi mười người thì cả mười một người cũng sẽ khẳng định đây là hai cha con.
………
Tối hôm đó, lúc bà Lan về dùng cơm tối với chồng mình, bà cứ ngồi bần thần mãi, không ăn được mấy miếng cơm.
Ông Quang nhìn vợ mình từ lúc mới về đã có gì đó khác với ngày thường. Ông gắp cho bà một miếng cá hồi đặt vào bát, rồi bảo bà.
“Em làm sao vậy? Lúc chiều nay đi uống trà chiều này có chuyện gì xảy ra sao?”
Trong đầu bà Lan bây giờ toàn là bóng dáng cậu bé Tiểu Hòa mới gặp lúc chiều nay. Bà vẫn không tin được trên đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-ga-cho-con-trai-bac-duoc-khong-phien-ban-2-/3568340/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.