Bà Lan càng nghĩ đến lại càng đau lòng, nhìn như sắp khóc đến nơi. Bà Mẫn liên tục vuốt ve sau lưng của chị mình, an ủi.
“Chị đừng có buồn. Đình Phong là đứa có chính kiến riêng, nó có cách của nó. Em thấy nếu Đình Phong vẫn không buông bỏ thì nó sẽ tự đi tìm lại cô gái kia. Còn nếu không thì con cháu tự có phúc của con cháu.”
Bà Lan nức nở.
“Cũng đành vậy.”
Dỗ dành bà chị mình mãi mới nguôi, hai người lên xe bảo tài xế chạy đến trường mẫu giáo của cháu nội bà Mẫn.
Nói đến thằng nhóc con này bà lại muốn cười, nó là đứa cháu đầu tiên của bà. Cha mẹ đều bận rộn công việc nên từ nhỏ đã do bà chăm sóc. Nó cũng rất là quấn lấy bà, có mỗi chuyện bà không hài lòng là thằng nhóc con này rất tham ăn.
Nó lại miệng mồm dẻo quẹo nên bà chiều cháu, cũng không cản nó ăn thêm vài miếng bánh.
Kết quả là càng ngày càng mập ú mà lại còn lười vận động. Thật không biết làm cách nào với nó.
Lúc hai người đến trường mẫu giáo thì còn chưa đến giờ tan trường, bà Mẫn muốn đón cháu trai về trước nhưng mà đã bị bà Lan cản lại.
Bà Lan chỉ cái ghế đá.
“Thôi ra đằng kia ngồi một lúc, để cho thằng bé Minh ở lớp học thêm một lúc nữa. Hai chúng ta đợi một chút, dù sao cũng chỉ còn mười phút nữa là đến giờ tan học.”
Bà Mẫn nhìn đồng hồ, đồng ý.
“Vậy cũng được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-ga-cho-con-trai-bac-duoc-khong-phien-ban-2-/3568338/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.