Chương trước
Chương sau
Vừa mới lết về tới nhà, các đạo hữu thông cảm cho sự chậm trễ

.

......

.

"Tên Bá Vương súc sinh lại biết kế hoạch đằng sau của ta mà lắp đặt Truyền Ảnh Ngọc vào căn phòng hừ"

"Tên khốn khôn lỏi thế cũng nhận ra những hành động của ta"

"May kịp thời ta biết sớm nên vẫn giả vờ không biết gì gần một năm trời liền bất ngờ bỏ trốn khiến hắn không kịp trở tay"

Kẻ vừa nói ra những lời đó không ai khác đó là Bá Hầu - "Đại Thiếu Gia" của Bá Gia..

Hắn vừa dọn dẹp đồ đạc trốn khỏi Bá Gia một cách vội vả không lâu.

Vốn định sẽ đến tổng bộ treo thưởng để đám sát thủ Thánh Đức Chúa ra tay với Bá Vương ngay tại Bá Gia nhưng Bá Hầu đâu thể ngờ rằng.

Bá Vương không biết bằng cách nào đó mà biết được kế hoạch,liền lắp đặt Chiếu Ảnh Ngọc ở vị trí khó thấy ở căn phòng của hắn.

Một khoảng thời gian sau mới khiến Bá Hầu phát giác về tồn tại của Chiếu Ảnh Ngọc liền biết mọi thứ đã bị phát hiện một cách trẩn trụi trước nó.

Hắn không vội vàng phá hủy vì biết làm vậy sẽ "đánh dây động rừng" kẻ đang sở hữu Chiếu Ảnh Ngọc còn lại.

Bá Hầu vẫn tỏ ra như thể mọi thứ đang bình thường và hắn không biết gì về tồn tại của Chiếu Ảnh Ngọc từ ngày này qua ngày khác.

Trong thời gian "giả vờ ngu ngốc" ,Bá Hầu không ngừng cố điều tra kẻ sỡ hữu đằng sau Chiếu Ảnh Ngọc một cách thầm lặng.

Và khiến hắn câm lặng khi đó là Bá Vương - kẻ mà hắn đang treo thưởng ở Thánh Đức Chúa để sát thủ có thể truy sát.

Ngay lập tức đến thời điểm thích hợp,Bá Hầu tốc độ nhanh chóng rời khỏi Bá Gia khiến Bá Vương không kịp trở tay...

.

.....

.

Bá Hầu lúc này đang ở một quán ăn nhỏ ở một thành trì thuộc Thanh Gia trước đây nhưng hiện tại đã thuộc kiểm soát bởi Bá Gia.

"Tiểu nhị,mau đem rượu hảo hạng của ta lên đi chứ"Bá Hầu nói lớn giọng.

Hắn dự định sau khi làm tí rượu sẽ đến Tổng bộ Thánh Đức Chúa để cư ngụ vì ở đó là nơi duy nhất mà hắn có thể đến lúc này.

Đã không còn sự lựa chọn với Bá Hầu lúc này.

"Đã lên,đã lên thưa khách quan"Tiểu nhị hấp tấp đem lên bàn của Bá Hầu.

BỊCH

"Đừng lề mề làm ta phải chờ nữa giúp ta nhá tiểu nhị!"

ẦM ẦM

Bá Hầu hướng ánh mắt về tên tiểu nhị như thể có thể nuốt sống tên kia bất cứ lúc nào.

Đi kèm là những luồng khí tức bao lấy tên tiểu nhị một cách chậm rãi để khoá chặt lại.

"Ta biết rồi thưa..thưa đạo hữu, chúc ngon miệng"

Tên tiểu nhị run rẩy nói ra liền nhanh chóng rời đi tránh những chuyện không hay liên quan đến hắn.

Hắn vẫn còn yêu đời và chưa muốn chết sớm một cách lảng xẹt như vậy đâu.

ỰC ỰC X3,14

"Cuộc sống thật sự vô nghĩa nếu không có rượu bầu bạn àh haha"

"Sao mọi thứ đều trở nên éo le với ta quá vậy lão thiên có mắt như mù kia"

"Ta phải làm cách nào để ai cũng có thể tuân lệnh và tôn trọng ta cơ chứ"

Bá Hầu vừa uống vừa cười nói một mình làm những người xung quanh trong quán ăn âm thầm nhíu mặt và đầy sự bối rối bởi sự ồn ào của hắn.

"Tên ngáo che dấu khuôn mặt chắc vừa bị thê tử ly hôn nên than vãn cuộc đời chăng?"

"Hay đầu tư vào công trình xây dựng ở đâu đó không chịu tìm hiểu nên thua lỗ linh thạch nặng nề nên mới như vậy"

"Hay tán gia bại sản bởi nghe lời mấy con điếm ở Lầu Ngưng Bích?"

Những lời bàn tán xôn xao về hành động kì lạ của Bá Hầu chỉ diễn ra một lúc liền quay lại không khí ban đầu.

Khi một khoảng thời gian yên tĩnh trôi qua trong quán ăn nhỏ một cách êm ái thì bổng dưng....

RẮC ĐÙNG ẦM

Một thân ảnh từ bên ngoài lao vào bên trong quán ăn gầm lên:

"Tên khốn giả dạng Nguyên Anh Viên Mãn,ngươi cũng tham gia diệt sát thủ lĩnh Lương Sơn Bạc bọn ta cùng đám Bắc Tống của Thánh Đức Chúa rác rưởi kia hừ"

"Đi chết đi cho ta!!!"

Nói xong hắn bùng nổ tu vi Luyện Hư Trung Kỳ lao đến...Bá Hầu.

ẦM RẮC

Một đòn chí tử của kẻ kia đâm thẳng vào lòng đất tạo ra hố sâu vài thước.

"Khốn kiếp,xém chút toi cái mạng này'

Bá Hầu may mắn thoát được một mạng trong gang tấc trước cửa tử nhờ bản năng cảm ứng nguy hiểm.

"Ngày quái gì đen đủi thế không biết"

"Lại gặp tên Lâm Xung của Lương Sơn Bạc"

Bá Hầu lập tức đứng dậy ngưng trọng nhìn lấy tên kia.

Kẻ vừa ra tay với Bá Hầu không ai khác đó là Lâm Xung của Lương Sơn Bạc.

"Lần trước do bọn ta thiếu người không thể làm gì ngươi"

"Nhưng chắc chắn lần này ngươi phải bỏ mạng để tạ tội với thủ lĩnh Lương Sơn Bạc bọn ta"

Lâm Xung tức giận bạo phát sát khí lan tỏa tứ phía chấn oạch tạc cả quán ăn kia trở thành hư vô.

Những người trong quán ăn cũng đã sớm rời khỏi nên không có ai tử vong.

Lâm Xung nhìn sang tên chủ quán ăn đang khóc ròng cách đó không xa ném đến một túi linh thạch:

"Đây là linh thạch đền bù,ta mượn chỗ này giết chết tên kia"

"Ta biết rồi thưa đạo hữu"

Tên chủ quán ăn nước mắt ôm lấy túi linh thạch gật đầu lia lịa.

"Mọi thứ đã được giải quyết,chỉ còn giết tên này nữa là xong"

Lâm Xung nói thầm trong lòng.

Lâm Xung hắn luôn tuân thủ quy tắc của Lương Sơn Bạc trước nay đó là làm hư thứ gì phải đền bù không trả thiếu dù chỉ 1 mẫu linh thạch.

Nếu không làm được điều này thì không xứng đáng cái danh "Anh Hùng Lương Sơn Bạc".

"Tên khốn Lâm Xung này còn chẳng xem ta là kẻ để hắn có thể nghiêm túc"

"Ta muốn xử lý tên này,Bá Hầu"Một giọng nói kì lạ vang lên.

"Nhưng hắn khinh thường ta quá đáng,trông cây vào ngươi đấy"

Bá Hầu thở dài giải toả cơn tức giận.

Hắn lúc này nghiến răng tức giận khi thấy Lâm Xung đền bù thiệt hại quán ăn cho tên chủ quán mặc kệ hắn có thể làm gì.

Chứng tỏ một điều là cuộc chiến này không cân sức dù chỉ một chút.

Nhưng thế giới này là thế giới cường giả vi tôn nên chả ai dám lên tiếng hó hé khi quan sát từ xa.

Ngươi mạnh thì mọi thứ là chân lý.

"Ngươi cũng đừng nên giả vờ là Nguyên Anh Viên Mãn mãi như thế chứ tên kia"

"Xuất hiện đi chứ"

Lâm Xung khoá chặt mục tiêu là Bá Hầu nhắc nhở với nụ cười mỉm.

"Hahaha,tốt cho một tên Thiên Cang của Lương Sơn Bạc"

Giọng nói của Bá Hầu bổng dưng trở nên trưởng thành.

"Ngươi chỉ có thể ức hiếp Bá Hầu mà thôi còn ta thì ngươi chưa đủ tuổi đâu"

ẦM ẦM

Bá Hầu bổng dưng thay đổi thân hình một cách cấp tốc.

Tu vi tăng từ Nguyên Anh Viên Mãn lên Luyện Hư Trung Kỳ ngang bằng với Lâm Xung.

Tóc đỏ thẫm màu máu,khuôn mặt lãng tử cùng nụ cười khinh thường và hắc y phục tung bay phấp phới.

Khí phách Chiến Thần Chiến Trường!

"Ngươi cuối cùng cũng chịu xuất hiện,Lữ Bố"

"Ta sẽ đem người đè bẹp để báo thù cho thủ lĩnh hahaha"

Lâm Xung cười sảng khoái.

Hắn đã luôn muốn một lần nữa gặp lại Lữ Bố để đấu một trận và giành chiến thắng thuyết phục.

"Ngươi nên cảm thấy may mắn khi được diện kiến Chiến Thần Xích Thố như ta một lần nữa đi haha"

"Ta vốn chỉ xuất hiện lúc có cảm hứng mà thôi"

Lữ Bố cười lạnh thấu xương nhìn lấy Lâm Xung.

Với một kẻ có sức mạnh để kiêu ngạo như hắn thì không cho phép kẻ khác được kiêu ngạo trước mặt mình.

"Vậy bắt đầu thôi chứ nhỉ haha"

Lâm Xung lấy vũ khí là Bát Xà Mâu - Thiên Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo trấn phái của hắn.

"Ngũ Giới Mâu Ý!"

"Kích hoạt Xà Mâu Sát Thể!"

ẦM ẦM

Xung quanh Lâm Xung toát ra luồng Mâu Ý luân chuyển khắp cơ thể hắn.

Khí kích hoạt thể chất,Bát Xà Mâu của Lâm Xung như được uống thuốc kích thích tăng lên thành Cửu Xà Mâu - Thiên Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo!

Ngoài ra từ cơ thể của Lâm Xung bộc phát mạnh mẽ một thứ được gọi là Sát Ý.

Mâu Ý và Sát Ý chồng chất lên nhau,mạnh mẽ không thể tả được.

"Ta toàn lực chiến đấu liệu ngươi có như vậy không Lữ Bố?"Lâm Xung lơ lửng trên không trung nhìn Lữ Bố cười nhẹ.

Hắn muốn đánh một trận ra trò nên bộc lộ tất cả thủ đoạn sở hữu.

"Xem ra Lâm Xung ngươi muốn chơi nghiêm túc từ đầu,vậy ta cũng không làm trái được haha"

Lữ Bố gật đầu nói ra liền gầm lên:

"Ngũ Giới Chiến Ý!"

"Kích hoạt Xích Thố Chiến Thể!"

ẦM HÍ

Xung quanh Lữ Bố toả ra ngút trời Chiến Ý sẵn sàng xông pha chiến trận đánh đông dẹp bắc.

Khi kích hoạt Xích Thố Chiến Thể,một con ngựa này dài một trượng,cao tám thước, màu đỏ rực như lửa,tuyệt không có một sợi lông tạp xuất hiện trước mắt Lữ Bố tuân lệnh tuyệt đối.

Nhân trung Lữ Bố,mã trung Xích Thố.

(Người có Lữ Bố, ngựa có Xích Thố)

"Lữ Bố ta là Chiến Thần,Xích Thố là Chiến Mã"

"Liệu ngươi còn có nhắm chắc rằng hái cái đầu bọn ta dễ dàng?"

Lữ Bố nhìn Lâm Xung ở đối diện châm chọc.

"Chắc chắn là vậy rồi,vừa hái cái đầu ngươi lẫn con ngựa của ngươi thì còn gì tốt hơn nữa?"

Lâm Xung cường thế đáp trả Lữ Bố.

Lần trước khi chạm mặt,Lữ Bố lẫn Lâm Xung chỉ chiến đấu với 5 phần công lực.

Lần này thì hai người bọn hắn bộc phát toàn bộ công lực để phân thắng bại và một mất một còn.

Tình thế kéo căng như dây đàn làm những người đến quan sát lẫn các trinh sát âm thầm đổ mồ hôi.

"Kẻ có tên là Lữ Bố kia tuy không biết danh tính nhưng trông thật mạnh mẽ khốn kiếp"

"Lâm Xung là Thiên Cang của Lương Sơn Bạc nổi tiếng với Bát Xà Mâu trừng trị bao kẻ gian tà vì bá tánh chắc chắn chỉ có hơn không kém tên Lữ Bố"

"Con ngựa Xích Thố lẫn Lữ Bố hình như ta từng gặp trong văn tự cổ thì phải,chắc ta nhầm thôi"

Những Lưu Ảnh Ngọc đang được mua bán để lưu trữ trận chiến giữa các Luyện Hư Trung Kỳ hiếm gặp ngại gì không mua chứ!?

"Tránh ra cho ta mua coi"

"Đừng có chen lấn,ta mua trước mà"

"Nhanh lên,Lữ Bố và Lâm Xung sắp đánh nhau ở trên không trung của quán ăn rồi"

Có thể nói,sức nóng của trận chiến này còn kinh khủng hơn nhiều lần trận chiến của Bá Vương và đang không có dấu hiệu dừng lại.

Ở cách đó không xa,Chu Chỉ Nhược lẫn Tống Thanh Thư đang quan sát trận chiến với nhiều tâm trạng cảm xúc khác nhau.

"Không thể tin được"

"Chiến Thần Lữ Bố và Chiến Mã Xích Thố thực sự đã tái sinh!?"

Bầu trời chợt đổ cơn mưa trước trận chiến báo hiệu cho cuộc chiến đang mong đợi sắp bắt đầu......

.

.

(Nếu có lòng hãy giúp đỡ 1 tym và 1 comment vì nó là động lực để tôi tiếp tục viết truyện nhé)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.