Dưới đất lạnh, không bao lâu, mồ hôi trên người hai người đãkhô. Tưởng Tốn không ngồi dậy nổi, cả người uể oải, chỉ muốn ngủ luôn.Cô trở mình, kề sát vào cửa sổ. Hạ Xuyên ôm cô từ phía sau, đôi chân hai người đều cong, chặt chẽ không thể tách rời.
Hình như đã ngủ một giấc, khi Tưởng Tốn thức dậy lần nữa, dòng xe dưới lầu ít đi, cô khẽ nói: “Hạ Xuyên?”
“Hửm?”
Giọng nói tỉnh táo, Tưởng Tốn hỏi: “Anh không ngủ ư?”
“Ngủ rồi, vừa thức dậy.” Hạ Xuyên nhẹ nhàng sờ cô, “Có đói bụng không, kêu chút gì ăn nhé?”
“Ừm… Tắm cái đã, thay gạc cho anh trước.”
“Được.”
Hạ Xuyên đứng lên bật đèn, căn phòng sáng lên trong nháy mắt, ánh sángthậm chí hơi chói mắt. Anh quay đầu, thấy Tưởng Tốn nằm tại chỗ, kéo rèm cửa sổ lại, sức không đủ, khó khăn lắm có thể che cô một chút.
Tưởng Tốn ngồi dậy, khuỷu tay chống đất, đầu ngón chân móc lấy rèm cửa sổ đối diện, móc được rồi, kéo căng mũi chân, chân vừa nhấc lên cao, rèm cửasổ sang đây.
Chân vừa thẳng vừa trắng, dẻo dai. HạXuyên ngồi xổm xuống, vỗ mông cô một phát. Tưởng Tốn nhìn anh, chânbuông rèm cửa sổ ra, khoác lên vai anh, ngón chân quẹt vành tai anh, vừa vặn đụng vào khuyên tai dạng hạt kia.
Hạ Xuyên đỡ chân cô, nghiêng đầu hôn lòng bàn chân cô một cái, nói: “Em kéo rèm như vậy, không phải cho người khác nhìn đùi à?”
Tưởng Tốn nghiêng đầu, lười nhác hỏi: “Ai nhìn chứ?”
Có ý riêng, Hạ Xuyên cười: “Gọi gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-vay-mau/2030067/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.