Hai người ra khỏi cửa hàng đồ trang sức bạc, trở lại xe việt dã, Hạ Xuyên hỏi: “Đã mua đồ ăn gì thế?”
Tưởng Tốn nói: “Thịt tảng.”
“Chỉ mỗi món đó à?”
“Còn có hai hộp cơm.”
“Không mua thêm một chút nữa?”
“Đủ rồi.” Tưởng Tốn hỏi, “Anh còn muốn ăn gì?”
“Tôi tùy ý.”
Rất nhanh xuất phát, hơn mười phút sau quay lại nhà trọ kia, người chờ đợi họ là lễ tân nơm nớp lo sợ cả đêm.
Lễ tân mắt thâm quầng, thấy người đàn ông cao to mặc áo phao lông màu xanh sapphire đi vào, kích động suýt nữa thì khóc: “Anh ơi, anh đã về rồi!Hôm qua tôi báo cảnh sát, nhưng tôi không nói được gì cả, không biếttình huống nên đồn cảnh sát không thụ lý… Ông chủ của chúng tôi ở nơikhác không vội về được, tôi thực sự hết cách…”
Hạ Xuyên ngắt lời cô ấy: “Được rồi, phòng thế nào?”
“Phòng vẫn còn, không có ai vào cả.” Cô ấy sốt ruột, “Bây giờ mau báo cảnh sát đi, anh nói với cảnh sát!”
Hạ Xuyên nói: “Không cần, đã báo rồi.” Anh liếc nhìn phía sau, ý bảo đi theo, sải bước đi lên lầu.
Lễ tân đã sớm nhìn thấy một người phụ nữ dân tộc Di đi vào cùng anh, lúcđầu không có thời gian để ý, thấy thế thì nhìn sang, lúc này mới pháthiện người phụ nữ này da mỏng thịt mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kì xinhđẹp, nhưng má trái lại hơi sưng.
Không phải người dân tộc Di, chính là người phụ nữ mất tích tối qua. Cô ấy vừa mừng vừa sợ,có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-vay-mau/2030052/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.