Tưởng Tốn lái xe giỏi là một chuyện, lái xe trên đường núi xalạ gập ghềnh vào ban đêm lại là chuyện khác. Cô cũng không muốn mạo hiểm không cần thiết, nhưng vẫn hỏi một tiếng: “Anh khẳng định muốn ngủ quađêm ngoài trời?”
Hạ Xuyên nói: “Em có thể đảm bảo đi qua đoạn đường này có chỗ ở?”
Rõ ràng không có lựa chọn khác, Tưởng Tốn cũng liền tùy theo hoàn cảnh.
Trên xe có đồ ăn thức uống, chịu đựng tạm một đêm cũng không cần lo lắng. Hạ Xuyên đi đến phía sau lấy đồ ăn, tiện tay mở túi ngủ ra.
Túi ngủ này không đựng bằng túi nguyên gốc, mà là được đựng trong một cáitúi đen lớn. Góc viền túi đều rách, túi ngủ bên trong cuộn tròn qua loa. Hạ Xuyên kéo ra nhìn, vậy mà còn là túi hai người, lớp ngoài màu xanhlá, lớp trong màu xám bạc.
Anh ném túi ngủ ra đằng trước, xách đồ ăn đi đến đầu xe.
Tưởng Tốn đã xuống xe, đang lắc eo hoạt động gân cốt. Trong núi lành lạnh,phóng tầm mắt nhìn tới không có chút ánh đèn, cách mấy bước là vách núi, dưới đáy vực đen ngòm, thoạt nhìn hơi đáng sợ.
Hạ Xuyên để túi nilon ở đầu xe, lục bên trong: “Ăn cái gì?”
“Bánh mì.”
“Em lấy toàn là một vị à?”
“Có nhân đậu đỏ nhừ.”
Hạ Xuyên hỏi: “Có bánh mặn không?”
Tưởng Tốn đi sang nhìn, lấy một cái bánh mì dài nhỏ ra, nói: “Ở trong có chà bông.”
Hạ Xuyên ăn bánh chà bông, Tưởng Tốn ăn bánh đậu đỏ, ăn bánh mì không thìquá khô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-vay-mau/2030002/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.