Giọng anh ngay bên tai cô, tựa như thì thầm, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng anh thở ra chui vào tai cô.
Chẳng hề kiêng nể, cực kì phách lối!
Tưởng Tốn đen mặt, đẩy vai anh: “Buông ra!”
Hạ Xuyên đỡ cô, từ từ lùi ra sau một chút. Mặt đối diện, tầm mắt rơi trên mặt cô: “Không nói cảm ơn à?”
“Anh muốn tôi cảm ơn bằng cái tư thế này?”
Hạ Xuyên cười nói: “Vậy đổi tư thế khác?”
Tưởng Tốn đá chân, gắng sức đạp bắp chân Hạ Xuyên. Cô giãy càng mạnh, bàn tay dưới nách liền thu lại càng chặt.
Đôi môi đối nhau, Tưởng Tốn không nhúc nhích nữa.
Cửa sổ mở, từng cơn gió thổi vào phòng. Có lẽ ở trên núi Minh Hà lâu, hóngquen gió lạnh như băng trên núi nên ở đây, gió lại mang theo nhiệt độ,âm ấm.
Tưởng Tốn chống vai anh, nói: “Cảm ơn.”
Cô nói cảm ơn rồi, Hạ Xuyên vẫn không buông.
Hạ Xuyên nhìn môi cô, nói: “Không có thành ý.”
Tưởng Tốn đạp anh: “Anh còn chưa xong à?”
Hạ Xuyên cười cười: “Nói cho tôi biết trước, tại sao cô ở đây?”
Tưởng Tốn nhẫn nhịn: “Anh buông tôi ra rồi nói!” Sức mạnh chênh lệch xa, tư thế này quá nhục nhã.
Hạ Xuyên nói: “Cô không nói thì sẽ tiếp tục như thế này.”
Tưởng Tốn nói: “Tôi đưa cả nhà Vương Tiêu về.”
“Vương Tiêu? Chỗ này là nhà Vương Tiêu?”
“Nhà chị họ Vương Tiêu.” Tưởng Tốn lạnh giọng, “Buông ra được chưa?”
Hạ Xuyên nghiêm túc nói: “Tôi rất ghét cô nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-vay-mau/2029948/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.