Xe nhanh chóng đi.
A Sùng dang rộng hai tayvịn ghế ngồi, nghĩ lại còn rùng mình: “Aiya… Cô Tưởng, trước kia cô làtay đua sao? Khoảng cách này nắm chuẩn thật. Ban đầu lao nhanh như vậy,tôi còn tưởng cô muốn cùng nhau chết nữa chứ, không ngờ gần vậy mà cũngthắng xe lại được!” Lại phấn khích, “Có phải chiếc xe này của cô từngđược cải tạo không? Hôm nào cũng cho tôi thử xem nhé?”
Tưởng Tốn nắm tay lái, chân đạp chân ga.
Đường trước mặt dường như mở rộng, xung quanh là đại thụ lá um tùm rễ cắmsâu, bên dưới là đường cát đá dốc đứng gồ ghề, động cơ ầm vang, thân xenảy lên một cái, rơi xuống vang lên tiếng ma sát chói tai, lốp xe xoaytròn cực nhanh.
Bụi bay mịt mù, giăng kín trời, cô nghe thấy có người la lớn: “Tưởng Tốn, cô điên rồi! Mau dừng xe đi!”
…
“Cô nói nhanh lên, có phải chiếc xe này của cô từng được cải tạo không?” A Sùng tò mò khó chịu.
Đường vẫn là con đường này, dẫn đến núi Minh Hà, non xanh nước biếc, cổ thụ cao ngút trời.
Không có đường cát đá, không có bụi đất mịt mù.
Tưởng Tốn cười nói: “Tôi mua chiếc này bảy mươi ngàn.” Một chiếc xe bảy mươi ngàn, đồ thần kinh mới bỏ tiền cải tạo.
A Sùng hỏi Hạ Xuyên: “Hay là tôi cũng mua xe mới kiểu này?”
Hạ Xuyên liếc nhìn gáy Tưởng Tốn, châm biếm: “Chiếc xe bảy trăm ngàn củacậu có thể lái thành trình độ của xe bảy ngàn, mua chiếc này đẩy chơià?”
A Sùng nói: “Ở đâu có xe bảy ngàn!”
“Xe điện.”
Trên xe rất yên lặng.
A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-vay-mau/125449/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.