Trên tay Bùi Nguyên Thiệu Lang Nha Bổng đằng đằng sát khí, ngược lại với Bùi Nguyên Thiệu Vương Hổ thái độ thong dong.
Bùi Nguyên Thiệu không chút nào khinh thường đối thủ, mà ngược lại đối với hắn tên võ tướng trẻ tuổi này mang lại cho hắn một cảm giác như gặp một vực sâu không thấy đáy.
“ nguy hiểm! nguy hiểm vô cùng!” Bùi Nguyên Thiệu cẩn trọng đánh giá.
“ cao thủ tuyệt đối cao thủ!” thế nhưng trên người võ tướng luôn mang trên người một cỗ ngạo nghễ tự tin, từ trong khí cốt bọn họ luôn chảy một dòng máu nóng, một nhiệt huyết chiến đấu.
Vương Hổ bước ra thi lể một cái, đây chính là qui tắc chiến đấu, đây không phải là chiến trận thế nên cần phải làm đủ thủ tục.
Thế nhưng Bùi Nguyên Thiệu đôi bàn tay to lớn siết chặt Lang Nha bỗng. thân hình không những không cúi chào mà còn nhảy bật lên thật cao xông về phía Vương Hổ.
“giết!”
Bùi Nguyên Thiệu rống lên một tiếng, khiến cho không gian chấn động, lỗ tai ù ù đinh tai nhức óc.
“ Tiểu Tử Chết Đi!”
Bùi Nguyên Thiệu nhảy vọt lên, Lang Nha Bỗng giơ lên cao cao, cả người theo không trung như một cây trường cung kéo hết dây, tràn đầy lực lượng. theo thân thể rớt xuống, Bùi Nguyên Thiệu cầm chắc Lang Nha Bỗng nện xuống, chỉ nghe một tiếng hưu, quang mang Lang Nha Bỗng léo lên, sát khí trùng thiên.
“ Vô sĩ! “
Không ít người quan sát liền trở giọng mắt chửi, đồng thời cũng cầu phúc cho vị tướng quân trẻ tuổi kia. Đám người này đã nhìn thấy chiến lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-van-menh/1847437/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.