Cánh cửa phòng bệnh chợt mở ra, theo sau là một chàng thanh niên lịch lãm, mặt một bộ ves màu đen cực kỳ phong thái quí tộc.
Hắn mỉm cười nhìn Hùng Phong đầy vẻ châm chọc.
“ Ha ha Hùng thiếu thật là ngại quá, chính là do ta quản chó không nghiêm, mới khiến Hùng thiếu thương tâm”
“ Lương Trọng! con chó nhà ngươi sao còn không vào đây xin Hùng Thiếu tha lỗi” Hình Long quát.
Lương Trọng liền bước vào, nhưng không biểu hiện không có bất kỳ thài độ gì xin lỗi mà rất là ngạo mạng, cái mặt kênh kênh, giống như mấy đứa con nít choai choai tập tành ra đường làm lưu manh.
“ Hùng Thiếu tha lỗi, ha ha ha na nói Hùng thiếu này, sao nay Hùng thiếu lại nhếch nhát như một con chó vậy! à không, ta nói vậy là tội nghiệp cho con chó quá, Hùng Thiếu còn thua một con chó”
Hùng Phong vẫn yên lặng chăm chú nhìn Nhã Phương.
“ bọn mày đã chạm tới cánh cửa cuối cùng của tao rồi. ta đã không còn quan tâm tới cái vì mà công hội hay tiền tài, tại sao bọn mày lại không cho tao yên”
“ ha ha ha cái này thì gọi là thực lực đấy Hùng Thiếu, một thằng ăn mày như mày, thì làm sao có thể có được một cuộc sống như người bình được.!” Hình Long cay độc nói.
“ tao nghe tói bạn gái của mày thương thế cũng không nhẹ, mày cũng thiếu không ít tiền, như vậy đi chỉ cần mày về đây làm chó cho tao 1 năm, tao trả cho mày 1 tỷ. thế nào, Hùng Thiếu. làm chó cho tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-van-menh/1847372/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.