Trên đường trở về, Tô Cẩm Tinh hỏi anh: “Đã hẹn ba ngày, còn có ngày cuối cùng vào ngày mai, anh sắp xếp như thế nào?”
Hai mắt Tiêu Cận Ngôn lóe sáng, vừa lái xe một tay vừa nói: “Anh có một số việc riêng cần giải quyết. Ngày mai anh sẽ nhờ Trần Phán đến nhà giúp em sắp xếp đồ đạc, anh sẽ không đến.”
Nụ cười trên mặt Tô Cẩm Tinh đông cứng lại: “… Ồ.”
“Đừng đến hoa vien Tường Vi, nó sắp bị phá bỏ rồi, anh sẽ nhờ Trần Phán giúp em cất đồ đạc vào phòng 1231 của khách sạn Dung Thành, đợi… đợi em và tiên sinh xác định chỗ ở, anh sẽ bảo Trần Phán qua giúp em chuyển đồ.”
Tô Cẩm Tinh do dự một chút: “Thật ra, tôi không có ý chuyển ra ngoài ngay lập tức, dù sao ông nội Tiêu vẫn…”
“Em không cần phải suy nghĩ về điều đó, Tiểu Tinh Tinh, chỉ cần em sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi.”
“Còn anh? Tôi đi rồi, anh giải thích với ông nội Tiêu như thế nào?”
“Anh có cách của anh, em không cần lo lắng.”
Tâm trạng của anh dường như không được tốt, Tô Cẩm Tinh cũng không hỏi thêm câu nào, yên lặng ngồi vào ghế phụ lái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có con trẻ ở nhà thì sẽ náo nhiệt hơn trước nhiều.
Thần sắc của ông cụ Tiêu có thể nhìn thấy bằng mắt thường là đã tốt hơn nhiều, bác Lâm cầm máy đo huyết áp, không khỏi vui mừng cười toe toét: “80120, ông chủ, huyết áp của ông lại tụt xuống rồi!”
Tiểu Dương đang chơi đồ chơi với Viên Nguyệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941375/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.