Tiêu Cận Ngôn vừa ra sân đã trở thành trung tâm trong toàn trường ngay.
Những lời tâng bốc cũng được truyền tới từ khắp nơi.
“Chủ tịch Tiêu còn trẻ như vậy, sao lại nói nghỉ hưu chứ?”
“Đúng đó đúng đó, rõ ràng chủ tịch Tiêu đang ở độ tuổi phơi phới, nếu nghỉ hưu thì cũng phải là mấy lão già như chúng tôi mới đúng.”
“Xem ra tương lai của thành phố H vẫn phải nhờ Nhà họ Tiêu nắm giữ, cậu chủ nhỏ Nhà họ Tiêu thông minh như vậy, hai cô con gái cũng rất đáng yêu lanh lợi, hậu sinh khả úy.”
Viên Nguyệt nghe vậy thì vội giơ tay lên che miệng, rồi nói nhỏ với Tiểu Thần: “Em xem, mọi người đều khen em đáng yêu lanh lợi kìa.”
Vành mắt của Tiểu Thần đỏ hoe, hơi tự ti quay đầu nhìn Tô Cẩm Tinh.
Tô Cẩm Tinh khẽ cười, dịu dàng ôm cô bé vào lòng: “Chị con nói rất đúng, Tiểu Thần nhà chúng ta rất đáng yêu lanh lợi.”
Bây giờ Tiểu Thần mới trở nên vui vẻ, rồi nhoẻn miệng cười cực kỳ thoải mái.
“Cắt bánh kem thôi!”
Người giúp việc đẩy một chiếc bánh kem cao bảy tầng đi ra, cuối cùng bác Lâm cũng đuổi kịp bọn họ, Hà Hiểu Hiểu cũng xuống lầu theo sau bọn họ.
Lục Tước tinh mắt, vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô ấy.
Hà Hiểu Hiểu vừa đi xuống tầng một, đã bị anh ta kéo đi ngay.
Hôm nay Ông cụ Tiêu mặc một bộ đồ thời Đường với hoa văn cổ điển màu đỏ sậm, tóc bạc phơ, hình như tinh thần cũng yếu hơn lúc trước rất nhiều.
Ông ấy đưa dao cắt bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941348/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.