Hóa ra là đến cáo trạng?
Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của Tiêu Cận Ngôn. Anh trở tay nắm ngược lại tay cô, siết chặt. Cô hiểu ý đó là gì: bảo cô yên tâm đi.
Tiêu Cận Ngôn cười khẽ và nói: “Vậy thì thật là trùng hợp. Lần nào vợ tôi gặp bạn bè cũng bị ông bắt gặp.”
Vương Hữu Tài lấm la lấm lét mà đảo mắt trên người Tô Cẩm Tinh phía sau, cười ha ha: “Thật sự là khá trùng hợp, nhưng tôi cũng rất ngạc nhiên. Hai lần tôi gặp mợ Tiêu, cô ấy đều thề thốt phủ nhận mối quan hệ của mình với anh.”
“Vậy à?”
“Đúng đó! Cô ấy nói, cô ấy không liên quan gì đến anh, đã ly hôn từ lâu rồi. Còn “người bạn” của cô ấy mà nói thì thật đúng là giúp bạn không tiếc cả mạng sống. Vì cô ấy mà suýt chút nữa đánh tôi chấn thương sọ não luôn rồi. Đây không phải… quan tâm sẽ bị loạn chứ nhỉ?”
Tiêu Cận Ngôn lơ đãng: “Chuyện của vợ tôi, trong lòng tôi tự biết, không nhọc tổng giám đốc Vương lo lắng.”
Nói rồi, anh nắm tay Tô Cẩm Tinh chuẩn bị rời đi.
Nhưng Vương Hữu Tài đó nào chịu từ bỏ ý đồ, trực tiếp chạy tới chặn đường hai người, cố ý hét lớn: “Chủ tịch Tiêu, tôi đang tốt cho cậu thôi! Vợ cậu cũng không tốt như anh nghĩ… Ý, đây là cái gì?”
Tầm mắt của Vương Hữu Tài ngay lập tức tập trung vào cổ anh.
Vừa rồi còn quá xa nên không thể nhìn thấy, nhưng bây giờ khoảng cách đã rút ngắn lại, băng hỗ trợ màu da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941340/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.