Khi đến, anh mặc một bộ vest đen tuyền, ngay cả áo sơ mi bên trong cũng là màu đen, trên tay anh cầm cà vạt có họa tiết kẻ sọc màu tím nhạt, đi thẳng đến chỗ Tô Cẩm Tinh, đưa chiếc cà vạt trong tay cho cô: “Thắt mấy lần cũng thấy không đẹp, em thắt giúp anh đi.”
Vào khoảnh khắc đó, Tô Cẩm Tinh cảm thấy rằng tất cả mọi người có mặt đều đang nhìn cô.
Đặc biệt là Hà Hiểu Hiểu, đôi mắt to kia gần như nứt ra.
Cô ấy vừa định nói chuyện thì đã bị Lục Tước kéo một cái, trực tiếp chặn miệng cô ấy lại, dùng một nụ hôn phong ấn.
“Ưm ưm ưm!!!”
Hà Hiểu Hiểu vung tay giãy giụa, nhưng vẫn bị Lục Tước bế bổng mang đi.
Tô Cẩm Tinh nhìn mà có hơi sững sờ. Mấy năm không gặp, bây giờ Lục Tước mạnh mẽ như vậy sao?
Ấn tượng của cô về Lục Tước vẫn dừng lại ở công tử dịu dàng như ngọc, khiêm tốn lễ phép, nhưng cô không ngờ anh ta lại gây ra một hành vi long trời lở đất như vậy ở nơi công cộng.
“… Mọi người đều sẽ thay đổi.” Giọng nói của Tiêu Cận Ngôn kéo suy nghĩ của cô về.
Anh nhét cà vạt vào tay cô, cúi đầu tiến lại gần cô: “Buộc cà vạt cao một chút, che dấu vết băng bó trên cổ.”
Hóa ra anh cố tình để cô đeo cà vạt là vì chuyện này.
Khi Tô Cẩm Tinh định thần lại, Tiêu Cận Ngôn đã hơi ngồi xổm xuống trước mặt cô, điều chỉnh theo chiều cao của cô.
Cô đưa tay ra và khéo léo quấn chiếc cà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941338/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.