Tiên sinh…Còn sống sao?
Tin tức này không khác gì một quả bom nặng trịch phá nát toàn bộ lý trí và sự lạnh lùng của anh thành từng mảnh nhỏ.
Anh thừa nhận rằng anh không phải ngay thẳng gì.
Anh đúng là nghĩ tiên sinh đã chết, mà anh có hướng đi hơi giống với tiên sinh, như vậy anh có thể từ từ để bản thân tới gần anh ta, cho tới tận khi biến thành anh ta, đây là cơ hội duy nhất mà anh có thể giữ lại Cẩm Tinh.
Nhưng bây giờ Quách Khánh An lại nói tiên sinh còn sống?
“Anh ta, nếu như anh ta còn sống, tại sao không xuất hiện, còn nói dối là bản thân mình đã chết?”
Ánh mắt của Quách Khánh An hiện lên vẻ hứng thú, còn có chút dò xét: “Chủ tịch Tiêu, anh…thật sự không nhớ gì sao?”
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày: “Tôi nên nhớ cái gì à?”
“Thật hay giả đấy?” Quách Khánh An cảm thấy buồn cười, khẽ cười một tiếng: “Thôi được, anh chỉ cần biết anh ta bất cứ lúc nào đều có thể trở về, chỉ vậy thôi.”
Tiêu Cận Ngôn siết chặt nắm đấm, dùng sức tới mức hơi run lên.
Quách Khánh An nhìn thấy vậy, cười ha ha nhắc nhở anh: “Kinh hãi à? Kinh hãi cũng đừng dùng sức quá, vết thương trên tay mới có mấy ngày thôi, một lúc nữa đừng để miệng vết thương chảy máu lại, lại không giải thích được với chú Hình.”
Tiêu Cận Ngôn nghe như vậy, tay đang siết cũng chậm rãi buông lỏng ra.
Quách Khánh An nhìn thấy phản ứng của anh, ý cười trên mặt càng lớn hơn: “Đúng là mỗi lần chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941324/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.