Không gọi món nên đương nhiên cũng không uống được bao nhiêu rượu.
Trước khi đi, đôi mắt của người tóc đỏ còn nhìn chằm chằm vào chai rượu vang đỏ.
Tiêu Cận Ngôn hiểu ya và nói: “Mang theo chai rượu này đi.”
“Được! Cảm ơn anh Tiêu.”
Sau khi ra khỏi cửa nhà hàng, người tóc đỏ thấy anh không có xe, liền hỏi: “Có phải anh đang đợi thư ký tới đón không?”
“Không, tôi sẽ bắt taxi về.”
"Hay là tôi tiễn anh nhé? Dù sao đây cũng là chiếc xe mà lúc trước anh thường hay lái, anh không muốn nói lời tạm biệt với nó hay sao?”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: “Không cần, ngoài ra, cậu không được nói với bất kỳ ai về chuyện của ngày hôm nay.”
Người tóc đỏ vỗ ngực, kiêu ngạo nói: “Yên tâm đi, tôi không phải là kẻ nhiều chuyện! Chắc chắn tôi sẽ không nói lung tung, vậy tôi đi trước đây!”
“Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Người tóc đỏ mở chiếc Porche màu vàng ra và nghênh ngang lái đi.
Tiêu Cận Ngôn lấy điện thoại di động ra, sau đó anh gọi một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy.
“Chú Hình.”
“Cận Ngôn? Cháu vẫn khỏe chứ, cũng lâu rồi cháu không chủ động gọi điện thoại cho chú, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây hay sao?”
Tiêu Cận Ngôn khẽ mỉm cười một cái: “Xem ra hôm nay chú Hình đã thu hoạch được cái gì rồi, gọi điện thoại với cháu nhưng lại không phải ân cần dạy bảo phải tránh xa phụ nữ và tập trung vào công việc, lại còn cố tình nói giỡn với cháu nữa.” Ông cụ Hình cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941321/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.