Cuối cùng sau khi vất vả đưa được Tiêu Cận Ngôn lên giường, cô nhanh chóng quay lưng lại và nói với anh: “Anh đắp chăn lên trước đi.”
“Ừm…” Một tiếng rên bị kìm nén phát ra từ phía sau, tiếp theo là một giọng nói hơi khàn khàn vang lên: “… Tôi đã đắp chăn rồi.”
Giọng nói này…
Bộ não của Tô Cẩm Tinh quay cuồng, nhưng cô nhanh chóng định thần lại.
Bác Lâm vừa nói cổ họng của Tiêu Cận Ngôn khó chịu nên đã nấu canh lê cho anh.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Cận Ngôn yếu ớt nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi môi đã mất đi sắc đỏ, yếu ớt nghiêng đầu sang một bên, hít thở khó khăn.
“Anh vẫn ổn chứ?”
Tiêu Cận Ngôn khẽ lắc đầu: “Không sao.”
“Tại sao lại đau thế này?”
Tiêu Cận Ngôn gượng cười: “Có lẽ do vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng kia đã để lại di chứng, sau này cho dù bề ngoài đã đẹp hơn nhưng mỗi khi thời tiết thay đổi vẫn rất đau.”
“Có thuốc giảm đau không?”
“Có, nhưng tôi không mang theo đến nhà cũ, để ở công ty rồi.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Trước kia có Hạo Kiệt, tôi sẽ kêu cậu ta mang thuốc tới, nhưng bây giờ Trần Phán là một cô gái, trời lại sắp mưa, nếu để cô ta đến sẽ rất nguy hiểm, tôi ráng chịu một lúc sẽ qua thôi.”
Lúc anh nói chỉ còn nghe thấy hơi thở, đau đớn đến mức lông mày chíu chặt lại.
Anh quay đầu, nhẹ nhàng dùng bàn tay còn nguyên vẹn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Tôi không sao, em đừng có ủ rũ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941294/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.